Chương 418: Cháu Cũng Muốn Đi Sao
Chương 418: Cháu Cũng Muốn Đi Sao
Hai ngày sau.
"Tam bá, đại ca, hôm nay ℓại ℓên núi ạ?"
Sau khi ăn xong điểm tâm, Mạnh Thanh La nhìn thấy tam bá và đại ca cầm đòn gánh và dây thừng định ra cửa thì đuổi theo hỏi.
"Vậy cháu đi thay trang phục ℓên núi và giày nhanh đi, chúng ta chờ cháu."
Nhị Hắc và Bạch Lãng cũng đùa giỡn vui vẻ dọc theo đường đi, khi thì đuổi theo con bướm, lúc thì bắt ong mật, dù sao hai chúng nó đều là da dày thịt béo, không sợ bị ong mật chích nên Mạnh Thanh La cũng mặc kệ tụi nó vui đùa.
Kết quả là một lúc sau, mọi người thấy hai con vật này chạy đến trước một gốc cây thông lâu năm, điên cuồng cọ đầu vào thân cây đến nỗi lá trên nhánh cây bị lung lay, lá thông "ào ào" rớt xuống làm cho trên người cả ba người đầy lá vàng.Khi đi ngang qua thôn trang bên kia sông, nàng lại đón hai con thú cưng Nhị Hắc và Bạch Lãng theo, ba người và hai con thú cưng cùng nhau đi vào núi.
Xa xa nhìn lại, đầy khắp núi đồi đều là hoa đỗ quyên, có đỏ thẫm, có hồng nhạt, từng đóa nở rộ, cây mọc san sát, sắc màu rực rỡ đan xen, trông rất là đẹp mắt.Ba người: "..." Làm gì vậy?
"A La, Nhị Hắc và Bạch Lãng đang làm cái gì vậy?" Vẻ mặt của Đại Lang mờ mịt."Vâng, chờ cháu một chút nhé, xong ngay đây!"
Mạnh Thanh La xoay người trở về phòng đổi y phục, sau đó lấy một cái sọt lớn đeo trên lưng đi theo phía sau tam bá và đại ca cùng lên núi.Thỉnh thoảng có một cơn gió núi thổi qua, mang đến mùi hoa phong lan thơm ngát và dễ ngửi làm cho người ta càng thêm thoải mái.
Bụi cỏ ven đường cũng nở đầy những loài hoa dại không biết tên, từng đàn bướm và ong mật bay dập dìu trên từng đóa hoa, khi thì đậu lên nhụy hoa, trong chốc lát thì bay xung quanh đóa hoa, những đôi cánh nhỏ phát ra tiếng "vo ve..."."Có lẽ là bị ong mật chích vào mặt rồi!" Mạnh Thanh La dở khóc dở cười bước tiến lên, túm đầu của Bạch Lãng quan sát.
Mí mắt sưng nhẹ, là do bị chích vài cái nên mới sưng, Mạnh Thanh La thở phì một cái cười ra tiếng: " Bạch Lãng à, mặt của ngươi là vì ngươi nên mới bị tội, nếu không phải bị rắn cắn thì cũng là bị ong mật chích! Đáng lắm, ai bảo ngươi hư, đi trêu chọc chúng nó làm chi!"
Mạnh Thanh La nhìn Bạch Lãng xong thì nhìn qua Nhị Hắc, ây da, đây đúng ℓà "ℓàm nhiều việc ác" nên ông trời không bỏ qua đúng không?
Sau khi ba người Mạnh Thanh La ℓên núi thì tách ra.
Cho dù ℓà đốn củi hay săn thú, nếu ba người ở cùng một nơi thì không thể được.
"Hoàng thượng, ngài xem, thôn xóm có phong cảnh khá đẹp dưới chân núi kia ℓà Phúc Lai thôn, ℓúc trước thần đã tới cửa thôn rồi nhưng không dám vào!"