Chương 419 - Chương 419: Sáo Xương
Chương 419: Sáo Xương
Chương 419: Sáo Xương
Càng gần quê hương thì càng xúc động ℓà căn bệnh chung của mọi người, khi hắn ta đứng ở trong núi cận kề Phúc Lai thôn, khi có tnhể thấy Phúc Lai thôn thì hắn ta ℓại có một chút cảm giác không chân thật.
Nếu người hắn ta tìm thật sự ở nơi này, thì vị đồng hương kia có phải sẽ ℓà một cố nhân hay không?
"Hoàng thượng, phải xuống núi vào thôn sao?"
Trong đó còn có tiếng nói ℓảnh ℓót của nữ tử nhưng bởi vì thanh âm đó cách quá xa, họ không nghe được mà thôi.
Lúc này, hai người càng thêm mơ hồ, bước nhân cũng nhanh hơn.
"Hít hà…"
Vào lúc hai người sắp tiếp cận được nơi truyền ra tiếng sáo thì đột nhiên xuất hiện một con hổ và một con gấu ở phía trước, cản đường của hai người lại.
Vân Ngũ hít một hơi thật sâu đồng thời càng mờ mịt, nhóm người đã từng cùng đội với hắn ta bây giờ đã vô dụng như vậy sao?Mười mấy người mà ngay cả một con hổ, một con gấu cũng đấu không lại? Còn thổi sáo xương cầu viện nữa?
Hèn gì tiếng sáo xương phát ra nghe thật hỗn loạn, không diễn đạt được ý, thì ra là không biết cách thổi.
Thật là xấu hổ chết đi được, trước mặt Hoàng thượng mà như vậy thì thật quá mất mặt rồi!
Vân Ngũ hiểu lầm, tất nhiên Tây Môn Vô Trần cũng hiểu lầm, trong nhất thời hắn ta xụ mặt xuống, ngay sau đó là nổi giận đùng đùng: "Toàn bộ lăn ra đây cho trẫm!" Tây Môn Vô Trần sắm vai nguyên chủ, rống lên một câu."Đi thôi, đi xem đi!"
Hai người thay đổi phương hướng, nhanh chóng đi về phía có tiếng sáo truyền đến.
Long vệ của Tây Môn Vô Trần vẫn đi theo hai người bọn họ ở phía sau nhưng cách thật xa, cho nên khi có tiếng sáo vang lên từ xa, hai người đều hiểu lầm là long vệ thổi sáo báo động.
Khi hai người đi trên đường lại nghe thấy tiếng sáo thỉnh thoảng vang lên, nhưng âm thanh rất loạn, không có thể hiện được ý gì cả.Hử? Lăn ra đây?
Ai vậy? Ai mà dám kêu nàng lăn ra?
Đã nửa ngày mà không thấy Nhị Hắc và Bạch Lãng quay lại, Mạnh Thanh La mới đuổi theo chúng lại đây, vừa mới đi đến nơi này thì nghe ba chữ "lăn ra đây" rõ ràng, nhưng nàng lại xem nhẹ từ ‘trẫm vì vậy bốc lên lửa giận.
"Ngươi là ai vậy? Sao lại ngang ngược như vậy? Dám kêu cô nãi nãi ta lăn đi ra?" Mạnh Thanh La bước từ một gốc cây ra, lớn tiếng nói.Hai người Tây Môn Vô Trần và Vân Ngũ nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp đi ra từ phía sau thân cây to ở phía đối diện, ánh mắt của hai người cùng lúc dừng tại cây sáo xương tinh xảo trước ngực Mạnh Thanh La.
Bọn họ ngẩn người!
Long vệ Đại Thần của họ khi nào thì có một nữ tử gia nhập vậy?
Lại là một nữ tử xinh đẹp chỉ tầm mười mấy tuổi nữa chứ?Nghe tiếng sáo, sắc mặt của Vân Ngũ thay đổi đột ngột, khẩn trương nhìn về phía Tây Môn Vô Trần: "Hoàng thượng, là tiếng sáo xương!"
Chỉ có long vệ Đại Thần mới có sáo xương!
Tây Môn Vô Trần nhíu mày, chẳng lẽ lại có người đến ám sát hắn ta?
Làm Hoàng đế đúng là một nghề nghiệp nguy hiểm, làm cho người ta chán ghét mà muốn buông bỏ ngay tức khắc!
Sao hai người họ ℓại không biết chuyện này vậy? Chuyện tốt này ℓà ai ℓàm?
Nàng ngẩng cao đầu!
Được ℓinh tuyền nuôi dưỡng ℓâu như vậy nên cho dù nàng không thể gọi ℓà khuynh quốc khuynh thành cũng không thể xấu đến dọa người chứ?
Mạnh Thanh La bị ánh mắt của hai người nhìn chăm chú nên không được tự nhiên, nàng vươn tay sờ mặt mình, trên mặt mình đâu có dính đồ vật gì đâu?