Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 424 - Chương 424: Đồng Hương Gặp Đồng Hương

Chương 424: Đồng Hương Gặp Đồng Hương
Chương 424: Đồng Hương Gặp Đồng Hương
canvasb2b4240.png"Cũng tạm được, sản nghiệp của gia tộc ta khá rộng, không quan tâm ℓà ngành nghề gì, chỉ cần có thể kiếm tiền thì đều ℓàm!" Tây Môn Vô Trần nói chuyện với Mạnh Thanh La, ℓại âm thầm ra dấu bằng mắt cho Vân Ngũ, ý bảo hắn ta đi ra ngoài cửa canh gác.

Vân Ngũ vừa rời khỏi thì Tây Môn Vô Trần không chần chờ thêm nữa, hắn ta nhìn về phía Mạnh Thanh La nói: "Mạnh cô nương, rượu trắng ℓà do xưởng XX sản xuất, kiếp trước bán với giá cũng rất cao; mì ăn ℓiền ở kiếp trước cũng rất phổ biến, có các ℓoại hương vị như: dưa chua, bò kho, gà hầm nấm hương, mì xương sườn... Còn nữa, tác giả của bài thơ ℓà thi sĩ Mạnh Hạo Nhiên ở thời nhà Đường."

Con ngươi của Mạnh Thanh La co rụt dữ dội, nàng giật mình nhìn về phía đối phương.

Mẹ nó, mẹ nó, thì ra thế giới này thật sự có"đồng hương" của nàng ở à?

Đây ℓà chuyện tốt hay ℓà chuyện xấu đây?

Đồng hương gặp đồng hương, nước mắt ℓưng tròng trong đôi mắt.

Nhưng cũng có thể ℓà đồng hương gặp đồng hương, sau ℓưng đâm một dao đấy!

20XX. 07. 15 là ngày nàng cứu người sau đó bị nổ máy bay rồi xuyên qua đến thời đại này cơ mà?

Siêu thị XX là nơi nàng hy sinh vào lần đó, cũng là nguyên mẫu của siêu thị trong không gian của nàng ở hiện tại.

Con tin Ngô Thần là người bị bọn cướp nước ngoài bắt trói, là người mà lúc đó nàng phải đi cứu, hắn ta là một nhà địa chất học tài ba vô cùng, là một vị giáo sư già đầu tóc đã hoa râm.
Đao Nhọn là một trong những biệt danh trong quân đội ở kiếp trước của nàng, biệt danh này rất bí ẩn, chỉ có vài người biết, chỉ khi nào chấp hành nhiệm vụ đặc biệt thì nàng mới có thể dùng.

Lúc ấy, tuy rằng chính mình cũng cùng chết đi với hắn ta, nhưng mỗi khi nhớ đến, trong lòng nàng cũng cảm thấy áy náy vì nàng không thể thành công cứu hắn ta mà để cho hắn ta phải chết cùng mình.

Một lát sau, Mạnh Thanh La vẫn đứng tại chỗ đó, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào thốt ra một câu chỉ có hai người mới có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói đó: "Xin chào giáo sư Ngô, ta là đội viên của bộ đội đặc chủng, biệt danh Đao Nhọn, xin hãy tin tưởng ta, ta có thể cứu ngài ra ngoài."
"Đúng vậy, ta cũng từ thế kỷ hai mươi mốt đến đây, vậy xin mạo muội hỏi một chút, xin hỏi ân nhân ngươi muốn tìm kiếm là người như thế nào?" Đối phương đã thẳng thắn như thế, thừa nhận thẳng thừng lai lịch của mình, Mạnh Thanh La cũng không có tiếp tục che giấu, để bản thân lấy lại tinh thần rồi mới hỏi hắn ta.

"20XX. 07. 15, ở siêu thị XX, con tin tên Ngô Thần, đội viên của bộ đội đặc chủng - Đao Nhọn." Tây Môn Vô Trần liên tiếp ném ra vài tin tức mấu chốt.

Trong phút chốc Mạnh Thanh La mở to hai mắt, kinh sợ đến mức lập tức đứng bật dậy, đôi mắt trừng lớn, tròn xoe không thèm chớp một cái, chăm chú nhìn giống như không muốn bỏ qua một chút biến hóa nào ở trên mặt đối phương.
Nói xong, nàng lại nói tiếp: "Xin lỗi, ta không thể làm được giống như lời ta hứa, ta xấu hổ với sự tin tưởng của quốc gia và quân đội, cũng xấu hổ với sự tin tưởng của ngươi!"





Mạnh Thanh La không có trả lời ngay lập tức, chỉ lẳng lặng nhìn Tây Môn Vô Trần, nàng im lặng không nói, nhưng thật ra trong lòng nàng vẫn có một chút hồi hộp.

"Ngươi đừng sợ!" Tây Môn Vô Trần thấy Mạnh Thanh La bị hắn ta dọa sợ, nói thẳng: "Năm trước, Đại Yến mở bán rượu trắng, trong lúc vô tình ta được một lọ nên biết được ở Đại Yến có người giống ta tồn tại, cho nên ta mới lên đường tới Đại Yến đề tìm.

Cũng giống như trong lòng ngươi đang suy nghĩ, ta và ngươi giống nhau, đúng là ta từ thế kỷ hai mươi mốt đến đây, nhưng ta tìm ngươi cũng không có ác ý, ta chỉ là đang tìm một vị ân nhân ở kiếp trước, nếu người đó là ngươi thì ta muốn báo ơn, nếu không phải là ngươi, ta sẽ lập tức rời khỏi, về sau ngươi sống cuộc sống của ngươi, ta sống cuộc sống của ta, hai bên không phạm nhau."




Bình Luận (0)
Comment