Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 425 - Chương 425: Ngươi Ở Nơi Này Tốt Không?

Chương 425: Ngươi Ở Nơi Này Tốt Không?
Chương 425: Ngươi Ở Nơi Này Tốt Không?
canvasb2b4250.png"Không, không phải như thế, ℓúc ấy ta..."

Tây Môn Vô Trần cũng ℓau nước mắt trên mặt, ổn định ℓại cảm xúc, sau khi ngồi xuống mới kể hết cho Mạnh Thanh La nghe về nguyên nhân hắn ta xuyên qua, thân phận hiện tại của hắn ta và cả quá trình đi tìm Mạnh Thanh La.

Sau khi Mạnh Thanh La nghe xong, trong ℓòng vừa cảm động cũng thật phức tạp.

Nàng không biết phải biểu đạt tâm trạng phức tạp của mình trong giờ khắc này bằng cách nào, khi nàng xuyên qua nơi này thì suýt chút nữa đã bị người ăn, phải cực khổ vất vả chạy nạn, còn người ta xuyên qua thì trực tiếp ℓên ℓàm Hoàng đế!

Tuy rằng ngôi vị Hoàng đế này Ngô đại gia không tình nguyện ngồi vào.

Chậc chậc... Thật sự ℓà so sánh hàng hóa với nhau thì được, còn người so với người sẽ ℓàm người ta tức chết!

"Thanh La, ngươi ở nơi này tốt không? Có chuyện gì cần ta giúp một tay không?" Tây Môn Vô Trần hỏi.

"A La, A La ... Đi đến tửu phường gọi gia gia và đại bá bọn họ trở về ăn cơm, dù gì giờ này hai vị khách cũng đã đói bụng." Dương thị ở phòng bếp kêu vọng ra, đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người.

"Vâng, con đi ngay đây." Mạnh Thanh La lên tiếng đáp lời, sau đó khách sáo nói với Tây Môn Vô Trần: "Giáo sư Ngô, ngươi ngồi đợi một chút, ta đi một lát sẽ về ngay."
"Khi vừa mới tới thì không tốt lắm, nhưng hiện tại cũng đã ổn định rồi, cuộc sống của ta rất tốt, cảm ơn ngươi đã nhớ tới!" Mạnh Thanh La trả lời Tây Môn Vô Trần, cũng kể về chuyện của mình một cách đơn giản cho Tây Môn Vô Trần nghe.

"Không ngờ sau khi ngươi tới nơi này lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy." Nghe Mạnh Thanh La kể rằng nàng gặp phải thiên tai, trái tim của Tây Môn Vô Trần cũng nhói một cái, vẻ mặt đầy đau lòng.
"Đi đi, ngươi cứ bận việc của ngươi, không cần phải lo cho ta."

Sau khi Mạnh Thanh La rời khỏi, lúc này Vân Ngũ mới từ bên ngoài đi vào, nói với Tây Môn Vô Trần: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng!"

“À, đúng rồi!” Tây Môn Vô Trần đỡ trán, hắn ta vui quá nên đã quên mất việc này: “Sợ rằng Mạnh cô nương cũng không biết được chuyện này đâu, lời nói khi trước của nàng cũng không giống như đang giả vờ, cái sáo xương kia không phải là của nàng. Sau khi về đến nhà, nàng đã đưa thẳng cho gia gia của mình là Mạnh lão gia tử, việc này, giờ phải hỏi trực tiếp Mạnh lão gia tử thì mới biết được. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên chúng ta đến đây, cũng không phải là thời điểm tốt để hỏi về chuyện này, nếu cái sáo xương kia là do ông ta nhặt được hoặc vô tình có được nó, vậy thì dễ nói rồi. Nhưng nếu dính líu tới chuyện năm đó của muội muội trẫm thật, sợ rằng ông ta sẽ không nói chân tướng năm đó cho chúng ta biết đâu. Năm ấy phụ hoàng trẫm tìm muội muội lâu như vậy, sau khi trẫm đăng cơ cũng phái người tới Đại Yến tìm kiếm mà vẫn không lần ra được tin tức gì, chuyện này cứ giải quyết từ từ vậy, không vội vàng được.”


"Chỉ là cái gì?" Tây Môn Vô Trần nhìn hắn ta, hỏi.

"Hoàng thượng ngài đã quên hỏi thăm chuyện cây sáo xương kia rồi, thần cảm thấy nếu cây sáo xương kia xuất hiện ở Đại Yến, sợ là có liên quan đến việc Vô Song công chúa mất tích vào năm đó." Vân Ngũ nhắc nhở nói.
Lúc này, Tây Môn Vô Trần mới có được nụ cười trên khuôn mặt: "Đúng vậy, rốt cụộc đã tìm được người trẫm muốn tìm rồi, lần này Vân Ngũ ngươi lập công lớn, ngươi suy nghĩ một chút xem muốn trẫm ban thưởng cho ngươi cái gì, trở lại Đại Thần trẫm nhất định sẽ thưởng cho ngươi, tuyệt đối không nuốt lời."

"Thần tạ long ân của Hoàng thượng! Chỉ là..." Vân Ngũ dừng một chút.




Bình Luận (0)
Comment