Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 437 - Chương 437: Sơ Sẩy

Chương 437: Sơ Sẩy
Chương 437: Sơ Sẩy
canvasb2b4370.png"Trang giấy nhỏ như vậy, viết được những gì?"

"Chỉ ba chữ: Liễu đồng tri! Ta và Vân Ngũ đoán ℓà một người họ Liễu, tên ℓà Đồng Tri. Thế nên sáng sớm nay Vân Ngũ đã phái người đến Doãn Châu điều tra rồi!"

Có địa chỉ, có tên người, vậy thì dễ ngay thôi!

"Ra ℓà Liễu Đồng Chi à!" Mạnh Thanh La cũng gật gù, mừng thay cho bọn họ. "Có tên người thì chẳng mấy chốc mà tìm được!"

"Đúng vậy!"

Được cả ba người, Vân Ngũ và Tây Môn Vô Trần thì không quá hiểu hệ thống tên gọi quan chức của Đại Yến nên xem nhẹ ý tứ này, theo thói quen cho rằng ℓà tên người. Mà Mạnh Thanh La… chủ yếu ℓà không nhìn thấy chữ trên giấy nên ℓối tư duy bị hai người này mang trật đường ray.

Nhưng dù Mạnh Thanh La nhìn thấy cũng chưa chắc nhận ra được, bởi vì ba chữ kia viết bằng hệ thống chữ của Đại Thần, nàng nhìn cũng bó tay!

Sau khi tiến cung, Kim công công vội vàng đi chia mì ăn liền của hắn trước, Yến Vương gia thì tới yết kiến Hoàng đế.

"Ngũ đệ, mẫu hậu một đường trở về có khỏe không? Không chịu xóc nảy chứ?" Câu đầu tiên của Yến Long Nghiễm là quan tâm Thái hậu nương nương.

Yến Long Minh vẫy vẫy tay to với Hoàng thượng, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đừng hỏi nữa, có mình đệ về thôi. Vương phi của đệ không về, nói là muốn ở lại chơi với hai tôn tử ngoan ngoãn nhà mình. Mẫu hậu vậy mà cũng không chịu về, đòi ở Quan Châu thể nghiệm cuộc sống nông phụ, chỉ muốn mỗi ngày trồng rau thôi!"
Cũng vì hiểu lầm như vậy khiến chân tướng lẽ ra có thể nhanh chóng côn bố lại chệch đi vạn dặm, tốn không biết bao nhiêu thời gian và công sức. Long vệ của Tây Môn Vô Trần tra đến mức sắp bị mình đẩy vào đường cùng tới nơi mới nghĩ ra ba chữ nọ chưa chắc đã là tên. Sau đó bọn họ tìm người địa phương của Đại Yến hỏi thăm, cuối cùng biết được Đại Yến còn có chức ‘đồng tri’, cuối cùng mới tra ra chân tướng.

Đương nhiên, đây là nói sau.

Hai người Tây Môn Vô Trần và Vân Ngũ ở nhờ nhà Mạnh Thanh La hai tối, sau đó quyết định rời đi, tới ở khách điếm trấn trên. Bởi vì ở lại nhà Mạnh Thanh La lâu quá sẽ rất kỳ lạ, hai người không tìm được cớ lưu lại nữa.
Hửm?

"Mẫu hậu không về? Vương phi nhà đệ cũng không về? Khà... Ha ha ha... Ngũ đệ, đệ cũng thành người cô đơn giống trẫm rồi!" Yến Long Nghiễm nghe xong thì sửng sốt một giây, sau đó vui sướng khi người gặp họa.

"Sao Hoàng đệ thấy Hoàng huynh nghe nói mẫu hậu không trở về thì vui sướng như vậy? Hay là Hoàng huynh hy vọng mẫu hậu không ở trong cung, không ai quản huynh đúng không?" Yến Long Minh nghi ngờ.
Yến Tu Trúc nghe nói hai người đối diện rốt cuộc không ở nhà Mạnh Thanh La nữa rồi thì mừng rỡ không thôi!

Kinh thành.

Hai người Yến Vương gia và Kim công công cùng nhau hồi cung.
"Hoàng huynh, huynh hạ ý chí tứ hôn, chúng ta cũng phái quan môi đi Mạnh gia cầu hôn, Mạnh gia đồng ý. Trúc Nhi và Mạnh cô nương đã đính hôn, sau đó sẽ tới cửa tặng sính lễ. Huynh biết đấy, Vương phủ chúng ta chẳng có bao nhiêu của cải, Mỹ Lệ cũng không có đồ cưới. Dựa theo quy củ lễ chế của tổ tông, Thế tử hạ sính cùng cấp Quận Vương, phải có tám mươi tám gánh mới được. Ta thương lượng cùng Mỹ Lệ, Trúc Nhi và cả mẫu hậu, Yến Vương phủ đào rỗng của cải cũng chỉ có thể cho ra bốn mươi bốn gánh là nhiều nhất, mẫu hậu nói sẽ góp sáu gánh giúp đỡ, tổng cộng mới được năm mươi gánh thôi. Còn thiếu ba mươi tám gánh, huynh phải để Nội vụ phủ ra. Nếu không chúng ta không hạ sính nổi cho Huyện chủ do đích thân Hoàng huynh sắc phong thì chẳng những mất mặt Hoàng đệ, còn mất mặt cả chính Hoàng huynh nữa đấy."





Yến Long Nghiễm: "..." Sơ sẩy, sơ sẩy rồi, cười sớm quá mà.

"Không phải, làm gì có chuyện đấy. Trẫm nghe nói Vương phi nhà đệ không về nên mới chê cười đệ thôi!"

Yến Long Minh liếc Hoàng thượng: Có trời tin huynh!




Bình Luận (0)
Comment