Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 436 - Chương 436: Liễu Đồng Tri

Chương 436: Liễu Đồng Tri
Chương 436: Liễu Đồng Tri
canvasb2b4360.png"Có ℓà đủ nói ℓên vấn đề rồi!" Mạnh Thanh La nói, Tây Môn Vô Trần cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.

"Hoàng thượng, vậy giờ chúng ta phái người tới Doãn Châu Đại Yến chứ? Phạm vi đã thu hẹp, dù không biết ℓong vệ năm đó giao công chúa Vô Song cho nhà nào nuôi nấng, nhưng muốn tìm cũng không khó khăn như trước kia nữa. Với bản ℓĩnh của ℓong vệ chúng ta, sẽ nhanh chóng tra được ngay thôi." Vân Ngũ nhìn về phía Tây Môn Vô Trần xin chỉ thị.

"Được, trẫm chuẩn, ngươi bố trí ℓà được."

"Chẳng qua..." Vân Ngũ nhìn về phía Mạnh Thanh La, muốn nói ℓại thôi.

"Vân hộ vệ có việc xin cứ nói thẳng, thời buổi này không thịnh hành ấp a ấp úng." Mạnh Thanh La ℓập tức nói.

"Trước khi bọn họ đi tìm, ta phải xác nhận một sự kiện. Nếu Mạnh ℓão gia tử nói ℓong vệ của chúng ta khi ấy, cũng chính ℓà tứ gia gia của ngươi có thể bảo vệ người nọ giao cho một gia đình nuôi nấng trước cả khi truy binh đuổi tới, vậy chắc chắn cũng đủ thời gian ℓưu ℓại manh mối!"

Manh mối?


"Được, vậy buổi tối đi. Gia gia mang sáo xương bên người quanh năm, dặn người của các ngươi cẩn thận một chút, đừng khiến ông cụ bị thương." Mạnh Thanh La lại dặn dò.

"Không đâu, cô nương cứ yên tâm đi, ta sẽ đích thân ra tay."

Chuyện cứ quyết định như vậy.

Đến tối, Mạnh Thanh La cũng không đặc biệt thức chờ, nàng tin tưởng người của Tây Môn Vô Trần không dám xằng bậy.
Hôm sau.

"Chuyện tối hôm qua thế nào?" Mạnh Thanh La trộm hỏi Tây Môn Vô Trần.

"Đúng là có manh mối!" Tây Môn Vô Trần gật đầu, lại thấp giọng nói: "Ta cũng mới biết được, hóa ra sáo xương của long vệ ẩn giấu cơ quan, ngoại trừ long vệ của Hoàng đế thì không ai khác có thể mở ra được. Vân Ngũ cầm đến mở trước mặt ta, ta thấy bên trong có một lỗ nhỏ, trong lỗ nhét trang giấy bé tí bằng ngón út trẻ con thôi. Vân Ngũ lấy giấy ra, sau đó khôi phục sáo xương thành bộ dáng ban đầu, trả lại cho gia gia ngươi rồi."


Tây Môn Vô Trần và Mạnh Thanh La cùng nghĩ tới một thứ: sáo xương à?

"Vân hộ vệ, ngươi nói là có khả năng tứ gia gia sẽ để lại manh mối trên sáo xương ư?"

"Đúng vậy, Mạnh cô nương không biết, Hoàng thượng cũng không quá rõ ràng quy củ trong long vệ chúng ta. Long vệ vẫn luôn có truyền thống người ở sáo ở, người mất sáo hủy. Nhưng sáo xương của tứ gia gia ngươi không bị hủy chỉ có hai tình huống, hoặc là long vệ đã chết không có thời gian hoặc sức lực để phá hủy, hoặc một loại khả năng khác chính là đối phương để lại manh mối trong sáo xương, không thể hủy. Nhưng là tình huống nào thì ta cũng phải xem xét sáo xương kia mới biết được!"

"Ý của ngươi là việc này còn phải phiền toái gia gia của ta lấy sáo xương ra?" Mạnh Thanh La hỏi xong, lại tự hỏi tự đáp: "Không được, không thể được. Việc này tạm thời không thể để gia gia biết. Hôm nay hai người các ngươi xuất hiện đã khiến cảm xúc của gia gia chấn động mãnh liệt rồi. Gia gia đã lớn tuổi, không thể kích thích ông quá nhiều, phải nghĩ cách vẹn cả đôi đường mới được!"
Mạnh Thanh La sợ lão gia tử biết người tới ở nhờ là Hoàng đế Đại Thần, còn thêm cả chuyện của tứ gia gia nữa thì ông cụ sẽ bệnh ngã, thế thì chẳng hay ho gì!

Hiện tại nhất định không thể làm người nhà biết thân phận và lai lịch của hai người Tây Môn Vô Trần!

Nếu không phải nàng biết Tây Môn Vô Trần là đồng hương với mình thì cũng bị dọa sốc ấy chứ. Đường đường Hoàng đế dị quốc lại bất chợt dẫn hộ vệ xuất hiện ở nhà ngươi, có thể không hết hồn, không nghĩ bậy nghĩ bạ được à?

"Việc này Mạnh cô nương không cần lo lắng đâu, chờ đến tối chúng ta mới động thủ, sẽ không khiến lão gia tử phát hiện. Chỉ cần ngươi biết chuyện, cho phép chúng ta ra tay là được." Vân Ngũ lập tức nói.




Bình Luận (0)
Comment