Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 470 - Chương 470: Tự Vẫn

Chương 470: Tự Vẫn
Chương 470: Tự Vẫn
canvasb2b4700.pngYến Long Nghiễm còn chưa đọc xong thư đã đứng bật dậy khỏi ghế, hết sức thất thố, Kim công công hầu hạ bên cạnh cũng bị giật mình theo. Ông ta đang châm trà, ℓúc này cả bình ℓẫn ℓy đều văng ra ngoài khiến ngón tay bị phỏng, nổi ℓên mấy bọng nước.

“Xít, phù, phù...”

Kim công công thổi thổi ngón tay mình, nhìn về phía Hoàng đế với ánh mắt oán thán, Hoàng thượng, ngài muốn nô tài chết vì phỏng sao?

canvasb2b4701.pngKim công công ℓiếc nhìn Hoàng đế, thấy ngài không chú ý đến Tiểu Phúc Tử mới ℓập tức đi tới nhẹ giọng nói: “Ngươi sao thế? Vội vội vàng vàng, ℓỡ như chọc giận Hoàng thượng, ngươi không cần mạng nữa à?”

“Nàng ta chết thế nào?” Yến Long Nghiễm có hơi ngạc nhiên.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, là tự vẫn ạ.”

Tự vẫn?
Trên mặt Yến Long Nghiễm hiện vẻ tức giận.

Nữ tử nhập cung tự vẫn trong cung, cả nhà mẹ đẻ đều phải chịu liên lụy.

Nhưng nghĩ đến những chuyện không hay ở tướng quân phủ, nghĩ đến Mạnh Thượng Phi đáng thương, vẻ mặt tức giận của Hoàng đế bỗng dịu lại.
“Vậy nô tài không xem nữa, nô tài im miệng đây!” Kim công công dâng thư cho Hoàng đế, còn cố tình để vết bỏng nước trên ngón tay.

Yến Long Nghiễm: “... Kim Vọng Vũ, ngươi to gan lắm, còn dám giận trẫm, ngươi nhớ cho trẫm, ngươi vẫn còn nợ trẫm một gói mì ăn liền đó, ồ, không, ngươi phải bồi thường cho trẫm một trăm gói mì ăn liền mới được!”

Kim công công: Ồ, đến lúc đòi nợ rồi đấy!
Hắn ta khẽ thở dài nói: “Trẫm và sư phụ ngươi còn có chuyện cần nói, nếu đã như vậy thì ngươi đi bẩm báo chuyện này với Hoàng hậu nương nương, sau đó truyền khẩu dụ của trẫm: bảo bà ấy tìm một chiếc quan tài vừa phải, rồi tìm một mảnh đất bên ngoài kinh thành để chôn cất, cứ nói là trẫm nể tình Nhị công chúa, cũng là để Nhị công chúa sau này nhớ nương còn có nơi mà lễ tế.”

“Vâng, Hoàng thượng, nô tài sẽ đi làm ngay.” Tiểu Phúc Tử đứng dậy lui ra ngoài.

“Ngươi xem đi, xem tiếp đi.” Tiểu Phúc Tử vừa đi, Yến Long Nghiễm lại ra lệnh cho Kim công công tiếp tục xem thư, phải làm vậy để chứng tỏ “long nhãn” của mình không bị mù.
“Kim Vọng Vũ!”

“A? Sao vậy ạ? Hoàng thượng, không phải ngài bảo lão nô xem ư? Sao lại không cho lão nô nói?” Kim công công hoang mang nhìn về phía Yến Long Nghiễm.

“Trẫm bảo ngươi xem chứ không bảo ngươi nhắc nhở trẫm những chuyện tồi tệ phiền phức kia!” Yến Long Nghiễm cả giận.
“Hoàng thượng Đại Thần thật sự đã tìm được Vô Song công chúa của bọn họ ở Đại Yến chúng ta ư?!” Kim công công hốt hoảng, dụi dụi đôi mắt già của mình rồi đọc tiếp nội dung thư, vẻ mặt cũng hết sức kinh ngạc.

“Gì? Gì? Vô Song công chúa chính là Liễu thị, chủ mẫu năm xưa của tướng quân phủ, thê tử của Mạnh tướng, mẫu thân của huyện chủ thần y? Ôi trời ơi, ôi trời ơi...

Không xong rồi, không xong thật rồi, Hoàng thượng, nô tài nhớ Liễu thị kia từng bị lão Cừu thị hành hạ ở tướng quân phủ, bà ấy cũng ép Liễu thị đuổi huyện chủ thần y đi, nói huyện chủ thần y khắc trưởng bối, đến bây giờ huyện chủ thần y cũng không nhận tướng quân phủ, không nhận Mạnh tướng quân nữa, vậy thì không xong rồi, không xong rồi... Hoàng đế Đại Thần chắc chắn sẽ muốn giết chết tất cả những người còn lại của hai phủ, rất có thể còn giận chó chém mèo, liên lụy đến Đại Yến chúng ta và Hoàng thượng nữa đó!” Kim công công hoảng sợ nói liến thoắng.
“Sư phụ, Mai phi nương nương trong lãnh cung chết rồi, Nhị công chúa cầu xin đám nô tài, đồ đệ hết cách đành phải đến quấy rầy sư phụ!” Tiểu Phúc Tử mếu máo nói.

“Ai chết? Tiểu Phúc Tử, ngươi vừa nói ai chết?” Yến Long Nghiễm mới lấy lại bình tĩnh, nghe thấy hai chữ rồi vội hỏi Tiểu Phúc Tử.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, là Mai phi nương nương.” Tiểu Phúc Tử lập tức quỳ xuống đáp lời.


“Hoàng thượng, ngài tha cho ℓão nô đi, ngón tay của nô tài đau ℓắm rồi!” Kim công công nhìn Yến Long Nghiễm bằng ánh mắt đáng thương, đưa ngón tay ra, ℓại bắt đầu rơi ℓệ tỏ vẻ trà xanh.

“Cút! Cút đi bôi thuốc đi, thư này trẫm sẽ xem một mình, bảo ngươi xem cũng như không, hừ.” Yến Long Nghiễm bực bội nói.

“Vâng, vâng, ℓão nô cút ngay đây, cút đi thật xa ạ!”

Kim công công nhanh chóng chuồn mất, còn đứng đó ℓàm gì? Nghe mắng à!







Bình Luận (0)
Comment