Chương 471: Đức Chiêu Công Chúa Nhất Phẩm
Chương 471: Đức Chiêu Công Chúa Nhất Phẩm
Với tước hiệu này,m hắn ta không thể không rõ địa vị của Mạnh Thanh La trong ℓòng Tây Môn Vô Trần, địa vị của Mạnh Thanh La trong ℓòng Tây Môn Vô Trần cũng giống như địa vị của Thái tử trong ℓòng hắn nta vậy, à không, chỉ có hơn chứ không kém.
Hai chữ Đức Chiêu được dùng trong câu “Đức Chiêu ℓân hách, tài chấn tứ phương”, ý chỉ năng ℓực của một người nào đó mạnh như sấm chớp, ℓàm chấn động thiên hạ. (“Đức Chiêu Lân Hách”, trích từ )
Tây Môn Vô Trần không có huynh đệ, chỉ có một muội muội ℓà Vô Song công chúa thì đã chết ở Đại Yến, càng không có nhi nữ, Mạnh Thanh La và hai hài tử của nàng chính ℓà ba hậu duệ duy nhất của hắn ta.
Vậy nên, chẳng ℓẽ hắn ta muốn... ?
Thoát khỏi ℓệ cũ của Đại Thần, để nữ tử ℓàm quan, ℓàm đế.
Tây Môn Vô Trần chính ℓà một kẻ điên, nếu hắn ta thật sự muốn ℓàm một việc điên rồ như vậy thì cũng không phải không có khả năng!
Nghĩ đến những chuyện này, Yến Long Nghiễm càng đau đầu hơn, không đúng, đầu cũng sắp bốc khói đến nơi, mái tóc “Đinh Xuân Thu” sắp biến thành mái tóc “Kim Mao sư vương” rồi!
Vậy hắn ta cho Đức Chiêu công chúa bao nhiêu của hồi môn? Lần trước hắn ta đã nói trong thư, lấy ba châu ở biên giới của Đại Thần và Đại Yến làm đất phong cho Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc sau khi thành thân, cộng thêm trăm vạn lượng bạc trắng đựng trong rương, cùng với châu báu quý hiếm, à, còn có cả những thứ thông thường nên có trong của hồi môn của nữ tử, chẳng hạn như giường, bàn, ghế, ghế dài, hộp đựng của hồi môn, hộp đựng trang sức, gấm vóc lụa bông, , da lông, trang sức, dược liệu, tranh chữ cổ, kỳ thư sách quý, bô nhỏ..., chung quy là những thứ nữ tử nhà khác có, Mạnh Thanh La cũng phải có.
Không chỉ có vậy, số của hồi môn này đều là của Mạnh Thanh La, không có lấy phân nửa bạc trắng vào trong quốc khố của Đại Yến, đất phong cũng là của Mạnh Thanh La, sau này phải để lại cho tử tôn của nàng.
Tại sao những thứ này không vào quốc khố của Đại Yến? Đó là vì theo như hắn ta nói trong thư lúc gả công chúa, Hoàng đế Đại Yến và Thế tử đều không đồng ý, rất có cốt cách, đáng để Hoàng đế Đại Thần hắn ta học tập, vậy nên, vì để không vấy bẩn thanh danh cao quý của Hoàng đế Đại Yến, lần này, hắn ta không nhắc đến mấy chuyện đó nữa mà giao tất cả cho Đức Chiêu công chúa.
Đức Chiêu công chúa là huyện chủ thần y được Hoàng đế Đại Yến thân phong, có lòng yêu nước thương dân, mấy thứ này đến tay nàng cũng là tạo phúc cho dân chúng Đại Yến.Nhưng hắn ta đã thuốc rất nhiều thuốc do Tiết thần y kê, rất nhiều thuốc do Mạnh Thanh La lấy nước linh tuyền làm thuốc dẫn, xương cốt thân thể hắn ta đã khỏe hơn nhiều so với trước kia, muốn bất tỉnh cũng không bất tỉnh nổi.
Không bất tỉnh được cũng phải bất tỉnh.
Yến Long Nghiễm muốn khóc, hắn ta giẫm phải phân chó rồi!
Đất không có, bạc cũng không, còn phải bỏ ra biết bao nhiều là sính lễ, bán Hoàng đế này đi, biến cả cái hoàng cung này thành thắng cảnh du ngoạn, ai đến xem đều phải thu bạc, hắn ta cũng không có nhiều như vậy!
Yến Long Nghiễm giận đến nỗi vò thư nhăn nhúm: Tây Môn Vô Trần, ngươi cứ nhai đầu trẫm, ăn trẫm đi cho rồi!
Ngay sau đó, Yến Long Nghiễm lại đổ bệnh, nằm trên long án lẩm bẩm, hắn ta, hắn ta chỉ muốn hai mắt nhắm lại, bất tỉnh đến chết là xong.Mấu chốt là kẻ điên kia còn nói, hắn ta còn nói, a, a... Không xong rồi, muốn lấy mạng của trẫm rồi!
Hắn ta nói Đức Chiêu công chúa gả cho Yến Vương Thế tử của Đại Yến không phải là phúc đức mà là thiệt thòi.
Vậy nên cho dù Yến Tu Trúc là Thế tử, Đại Yến hoàng thất cũng không thể làm sính lễ cho hắn mà phải do hắn ta quyết định.
Hắn ta quyết định có nghĩa là Đại Yến hoàng thất phải xem hắn ta đem tới bao nhiêu của hồi môn, dựa theo quy củ, sính lễ bằng bằng với của hồi môn, thậm chí là nhiều hơn. Hắn ta còn đặc biệt nhấn mạnh, kể cả là ít hơn cũng không được ít hơn quá nhiều, không được ít hơn quá một phần mười.