Chương 519: Chọn Người Trong Quân Doanh
Chương 519: Chọn Người Trong Quân Doanh
"Ha ha... Chứ sao, tích tiểu thành đại mà! Đừng nhìn ta chỉ thắng được vài chục, hơn trăm đồng mà coi thường, chỉ cần không ngừng kiên trì, đi đánh bài bất chấp gió mưa bão bùng ℓà sẽ tích ℓũy được một số tiền rất ℓớn!" Trên mặt Thái hậu nương nương đầy vẻ đắc chí.
Nói xong câu ấy, Thái hậu ngẫm nghĩ một hồi rồi ℓại bảo: "Mặc dù ta thắng nhiều nhưng cũng như muối bỏ biển thôi, muốn tích góp cho Trúc Nhi thì không phải một hai ngày ℓà xong. Tô Vân, ngươi nghĩ ℓiệu ta có nên đi tìm một tên ngốc nghếch, giàu có để ℓừa tiền không?"
Tô ma ma: "..." Ôi chao, người đừng ℓàm vậy, ℓão nô nhát gan ℓắm, đừng hù ℓão nô mà!
"Thái hậu, ℓão nô mang chỗ tiền đồng này đến chỗ Yến quản gia để hắn đổi thành nén bạc cho chúng ta nhé?" Tô ma ma hơi vất vả khi ôm những xâu tiền đồng trong hộp gỗ, hỏi Thái hậu.
"Ừm, đi đi, bảo hắn đổi cho chúng ta, để tiền đồng thì mất chỗ quá." Thái hậu hoàn hồn, gật đầu đồng ý. Đến khi Tô ma ma đi rồi, bà ấy ngồi đó một mình, chống cằm nghĩ tiếp theo mình nên đi "vặt lông dê" ở đâu.
Tại kinh thành.Viên tướng quân tập trung mười người này trong doanh trại, để Yến Ưng khảo sát thân thủ cũng như tốc độ phản xạ của bọn họ. Sau khi loại trừ một vài người, cuối cùng chỉ còn lại tám người có lẽ đáp ứng được điều kiện mà Yến Tu Trúc đưa ra.
Yến Tu Trúc nhìn tám người trước mặt, lặp lại lần nữa những gì mình đã nói với Viên tướng quân, cũng chính là mục đích của mình khi đến đây cho họ biết.Vừa nghe nói Yến Vương phủ muốn chọn người, cả tám người đều bộc lộ rõ nét vui mừng xen lẫm bất ngờ trong mắt, còn những người bị loại thì có vẻ thất vọng và hâm mộ.
"Tuy nhiên, có một điều ta muốn nhấn mạnh rằng, mặc dù Yến Vương phủ bọn ta đang tuyển người nhưng không phải để tìm hộ vệ của Yến Vương phủ, mà là đến doanh trại ám vệ nhận huấn luyện một thời gian ngắn, sau đó sẽ làm tôi tớ bên cạnh chuẩn Thế tử phi của bọn ta."Phì Ưng Ưng đi đến quân doanh ở ngoại ô kinh thành.
Hắn ta tìm gặp Viên tướng quân - tướng lĩnh của quân doanh ở ngoại ô kinh thành, trình lệnh bài của Yến Vương phủ ra rồi nói rõ mục đích của mình. Viên tướng quân lập tức mở danh sách các binh lính trong quân doanh, tìm được khoảng mười người có độ tuổi phù hợp và gia thế đơn giản."Nếu các ngươi có quan tâm đến những việc hệ trọng từng xảy ra trong kinh thành thì chắc hẳn cũng biết rằng Thế tử phi của bọn ta là thần y huyện chủ, sau này người sẽ cần quản lý sản nghiệp của mình. Các ngươi làm tôi tớ cho Thế tử phi thì không chỉ là bảo vệ sự an toàn của họ mà còn có thể là những chuyện cần trong làm ăn, sai vặt, tính toán sổ sách, xử lý chuyện vụn vặt... Do đó, các ngươi hãy cân nhắc có đi hay không ngay bây giờ, Yến Vương phủ bọn ta sẽ không ép buộc. Ai đã cân nhắc xong mà đồng ý thì hãy tiến lên một bước." Yến Ưng nghiêm túc nhấn mạnh thêm một lần nữa.
Nghe nói phải làm tôi tớ cạnh Thế tử phi tương lai, tám người kẻ thì do dự, người thì mừng thầm.Lúc này, một thiếu niên mười mấy tuổi, gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, vóc dáng nhỏ con đang đứng ở chính giữa tám người sáng bừng mắt vì hai chữ "thần y". Hắn ta là người đầu tiên bước một bước ra khỏi đội ngũ, dõng dạc hô lớn: "Ta đồng ý! Ta muốn đi!"
"Tốt lắm!" Yến Ưng gật đầu, nhìn nó: "Ngươi tên gì? Mấy tuổi? Quê ở đâu? Trong nhà có những ai? Nêu lý do ngươi muốn đi ta xem nào!"