Chương 530: Dược Vương Cốc
Chương 530: Dược Vương Cốc
Mạnh Thanh La bảo tổ mẫu suy nghĩ xem đến khi nàng trở về từ Doãn Châu, bà ấy có muốn đến kinh thành với nàng hay không!
Tổ mẫu không nói có ngay, cũng không nói không, chỉ nói bà ấy sẽ suy nghĩ rồi nói với Mạnh Thanh La sau.
Mạnh Thanh La rời khỏi chỗ ở tổ mẫu, nàng đến chỗ của Tiết ℓão đầu.
Tiết ℓão đầu vẫn đang bận rộn ở hiệu thuốc, ông ấy thấy Mạnh Thanh La đến thì ℓập tức để đồ trong tay xuống, ông ấy nói: "A La con đến đúng ℓúc ℓắm, vừa hay sư phụ đang có chuyện muốn nói với con."
Cái gì?
"Chuyện gì thế ạ?" Mạnh Thanh La nhìn sư phụ.
"Sư phụ chuẩn bị rời đi một khoảng thời gian." Vẻ mặt Tiết ℓão đầu nghiêm túc, ông ấy nói.
…
"Kể từ khi con bái ta là sư phụ, sư phụ vẫn chưa nhắc đến chuyện Dược Vương cốc và sư nương của con với con, hôm nay sư phụ sẽ nói đơn giản với con." Hiếm khi thấy Tiết lão đầu nghiêm túc như vậy.
"Vâng, sư phụ nói đi, con đang nghe đây." Mạnh Thanh La nghiêm túc gật đầu.
"Sư phụ nói về Dược Vương cốc trước, Dược Vương cốc đã tồn tại trên thế gian này rất lâu rồi, đến sư phụ là người thừa kế thứ một trăm bảy mươi chín của Dược Vương cốc cũng không biết nó đã tồn tại được bao nhiêu năm rồi. Sở dĩ ta biết ta là người thừa kế thứ một trăm bảy mươi chín cũng là do sư phụ của sư phụ, cũng chính là sư tổ của con nói cho ta biết, giống như ta đã nói với con, một ngày nào đó ta mất, con sẽ là cốc chủ thứ một trăm tám mươi của Dược Vương cốc." Tiết lão đầu nhớ lại, ông ấy chậm rãi nói."Sau khi cốc chủ thế hệ trước tìm được người thừa kế sẽ bắt tay dạy đệ tử y thuật, cho đến khi đệ tử nắm rõ toàn bộ y thuật của Dược Vương Cốc sẽ nói cho người đó mọi thứ về Dược Vương cốc, sở dĩ ta không nói với con, là bởi vì trước đó con vẫn chưa nắm rõ y thuật của ta. Mặc dù bây giờ con vẫn chưa nắm rõ, nhưng ta đã thay đổi chủ ý, thứ nhất là con không giống những người khác, ta và con là sư phụ và đồ đệ, nhưng ở trên phương diện y thuật cũng lấy thừa bù thiếu. Thứ hai là tuổi của sư phụ cũng không còn trẻ nữa, nếu một ngày nào đó ta bỗng rời đi, nhưng vẫn chưa nói chuyện Dược Vương cốc cho con, thì sự kế thừa của Dược Vương Cốc sẽ bị cắt đứt, sư phụ cũng trở thành tội nhân của Dược Vương cốc."
"Tiếp theo con hãy nghe cho kỹ, Dược Vương cốc thật sự tồn tại trên thế giới này, nó nằm trên một ngọn núi sâu phía Tây Nam Kiềm Châu, bốn phía Dược Vương cốc là núi vây quanh, ba mặt là vách núi dựng đứng, chỉ có một con đường đi thẳng vào trong cốc, bên ngoài cốc có một trại, tên là Thiên Thôn trại, nơi đó có hàng trăm hộ gia đình sinh sống, bọn họ là hậu nhân gắn bó chặt chẽ với Dược Vương cốc. Năm này qua năm khác họ chính là người canh giữ Dược Vương cốc, nhưng chưa từng được Dược Vương cốc thừa nhận. Nói cách khác bọn họ không phải người chân chính của Dược Vương cốc, bọn họ không có quyền bước vào Dược Vương cốc một bước."
"Có một cánh cửa đá lớn gắn liền Thiên Thôn trại và Dược Vương cốc, qua nhiều thế hệ chỉ có đệ tử trong cốc mới có chìa khóa của cánh cổng đá đó. Sau khi bước vào cánh cổng đá, trong cốc sẽ có một khe hở to, nơi đó có mùa xuân quanh năm, có một dòng suối nước nóng rộng lớn, rất thích hợp để trồng dược liệu, phải nói đó là mảnh đất tốt nhất Đại Yến, không có đất nước nào hay nơi nào trồng dược liệu tốt hơn được dược liệu ở Dược Vương cốc. Mặc dù dược liệu có số ít, nhưng nó lại cực phẩm, đây cũng là một trong những lý do khiến Dược Vương cốc nổi danh."
"Rời đi? Sư phụ muốn đi đâu?" Mạnh Thanh La ngạc nhiên, từ trước đến nay nàng chưa từng nghe thấy sư phụ nhắc đến chuyện rời đi.
"Quay về Dược Vương cốc!" Tiết lão đầu dừng lại rồi nói tiếp: "Sư nương của con được mai táng ở Dược Vương cốc, lễ mừng năm mới, ta không trở về với nàng ấy, tiết thanh minh, ta cũng không trở về hóa vàng mã cho nàng ấy, sắp đến ngày giỗ của nàng ấy rồi, sư phụ phải quay về ở bên cạnh nàng ấy."
Đây là lần đầu tiên sư phụ nhắc đến sư nương đã mất, trước kia, sư phụ chưa từng nhắc đến, Mạnh Thanh La cũng không tò mò hỏi ông ấy, dù sao ông ấy muốn nói thì sẽ nói, không có chuyện đồ đệ lại đi gợi lại nỗi thương tâm thêm của sư phụ.
Mạnh Thanh La ngồi xuống đối diện Tiết lão đầu, nàng nghiêm túc lắng nghe những lời sư phụ sắp nói, nàng không hỏi cũng không cắt ngang lời ông ấy.