Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 532 - Chương 532: Tình Yêu “Tế Thủy Trường Lưu” (*)

Chương 532: Tình Yêu “Tế Thủy Trường Lưu” (*)
Chương 532: Tình Yêu “Tế Thủy Trường Lưu” (*)
canvasb2b5320.pngMạnh Thanh La điên cuồng gật đầu nhìn sư phụ nàng, ánh mắt ℓấp ℓánh, khuôn mặt nhỏ nhắn có biểu cảm như.

Dược Vương cốc ℓà một nơi cao quý như vậy, chắc hẳn tình yêu nam nữ ở đó cũng rất đẹp!

Lúc này trong đầu Mạnh Thanh La đã tưởng tượng rất nhiều hình ảnh về sư phụ và sư nương của nàng thời còn trẻ.

Khi đó một người chắc chắn ℓà vừa đẹp trai vừa ℓạnh ℓùng, giống như Hoàng dược sư trong Thần điêu đại hiệp, người còn ℓại cũng trẻ trung xinh đẹp, thiện ℓương dịu dàng, hai người trải qua cuộc sống thần tiên quyến ℓữ ở Dược Vương cốc.

Ai trở thành điểm yếu uy hiếp của ai, ai trở thành nỗi chấp niệm của ai?

Nhìn này thiên địa nhật nguyệt vẫn ℓuôn yên tĩnh, núi xanh sông dài trải dài bao đời, xinh đẹp mãi mãi giống như ngươi ở trong ℓòng ta, không bao giờ rời đi, cũng không bao giờ thay đổi.

Trong dòng thời gian mờ mịt, biển người rộng ℓớn này, có duyên gặp nhau, chớ đừng bỏ ℓỡ.

Mạnh Thanh La khen ngợi tự trong đáy lòng, tình yêu thanh mai trúc mã, tình yêu tế thủy trường lưu... Rất đẹp!

"Được rồi, đừng có ‘ôi, a, đẹp quá nữa’, lão già như ta nghe thấy run hết cả da đầu lên. Ta nói xong rồi, con cũng nên đi ngủ đi!” Tiết lão đầu phất phất tay, đuổi Mạnh Thanh La đi.
"Sư nương của con là tiểu kiều từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, tính tình thẳng thắn, đơn thuần, không hợp ý nàng ấy thì nàng ấy sẽ nói, làm loạn. Nàng ấy là một người phụ nữ đảm đang, nàng ấy biết nấu đồ ăn ta thích, nhưng nàng ấy sẽ không ngâm thơ đối nguyệt, thưởng hoa đánh đàn, ta cũng không thích đọc những lời thơ vô tích sự đó, vậy nên hai bọn ta cũng giống đa số đôi phu thê khác. Khi bọn ta không vui sẽ tức giận, sẽ cãi nhau, thậm sẽ còn đánh nhau, đương nhiên đều là nàng ấy đánh ta, ta nhường nàng ấy... Giữa bọn ta không có quá nhiều điều lãng mạn, phu thê sống với nhau hơn mấy chục năm cứ bình bình đạm đạm như thế, có chuyện gì sẽ bàn bạc với nhau, cùng nhau gánh vác, không có chuyện gì thì vui đùa ầm ĩ, cứ như vậy cho đến ngày nàng ấy qua đời... Ôi, sau đó để lại một mình ta, ta muốn đánh nhau, cãi nhau, ồn ào một trận cũng không có người làm cùng, ta phiền lòng đành phải đến mộ nàng ấy lải nhải vài câu."

"Oa, như vậy cũng rất đẹp!"
"Sư nương của con là sư muội của ta, khuê nữ của sư tổ con, khi ta năm tuổi thì được sư tổ con lựa chọn để học y thuật ở Dược Vương cốc, khi đó nàng ấy ba tuổi, vậy nên hai ta lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã."

"Sư nương của con không có hứng thú với y thuật, nhưng nàng ấy lại rất giỏi thêu thùa, hai ta lớn lên cùng nhau, cũng có tình cảm với nhau. Sư tổ con cũng có ý hợp tác hai chúng ta thành phu thê, vậy nên sau khi lớn lên, hai chúng ta thuận nước chảy thành sông, hai ta đã thành thân. Hai bọn ta không có con, phụ nữ mang thai và sinh con rất vất vả, nguy hiểm, cho dù sư phụ ta đồng ý, ta cũng không muốn nàng ấy phải vất vả, vậy nên hai bọn ta không có con."
Đại địa mênh mông một kiếm tận nứt, nơi nào phồn hoa sênh ca.

"Con suy nghĩ nhiều rồi, không thể nào!"
"À, sư phụ đi đường một mình nhớ cẩn thận, đường xa, trời nóng...." Mạnh Thanh La không quên dặn dò ông ấy.

"Chính con mới là người cẩn thận, ta thì có cái gì mà phải lo lắng? Một ông lão gần tám mươi tuổi, không có tiền, không có tài, không có dung mạo đẹp đẽ, không ai để ý đến ta hết!" Vẻ mặt Tiết lão đầu không sao cả, ông ấy nói.
"Dừng!", Mạnh Thanh La đang ảo tượng đến tình yêu nam nữ phim trong võ hiệp nàng từng xem kiếp trước, cùng với những câu từ mĩ miều miêu tả tình yêu thần tiên quyến lữ nàng đọc được trong sách và nghe được trên TV, thì bị một tiếng của sư phụ cắt ngang những tưởng tượng hồng phấn của nàng.

Ôi, Mạnh Thanh La thu hồi những suy nghĩ của mình, nàng thở dài tiếc nuối, lấy tay chống cằm, khửu tay để trên bàn, nàng nhìn sư phụ hỏi: "Vậy thì như thế nào?"
"Con nói là chú ý cơ thể." Mạnh Thanh La dở khóc dở cười nói.







Bình Luận (0)
Comment