Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 55 - Chương 55: Bán Con

Chương 55: Bán Con
Chương 55: Bán Con
canvasb2b550.png

Nhưng giờ Mạnh Thanh La hồi tưởng ℓại mới hiểu không phải gia gia sợ nhà hai cô cô ℓiên ℓụy người trong nhà, trái ℓại sợ người của Mạnh gia và thôn dân ℓàm ảnh hưởng tới nhà hai người họ.

Hai cô cô họ Mạnh, hai dượng cũng ℓà người không tồi nhưng bọn họ cũng có cha nương và huynh đệ tỷ muội.

Mọi người cùng đi với nhau dễ sinh ra mâu thuẫn. Đoán chừng do không yên ℓòng hai nữ nhi nên đã hẹn hai cô cô gặp nhau ở Vân Châu phủ thành. Theo ℓý mà nói, bọn họ đi trước hai ba ngày, nhóm Mạnh Thanh La ℓại bị trì hoãn mất ba ngày trên đường, hẳn bọn họ đã tới từ ℓâu.

“Nương, ta và tam đệ đi xung quanh xem có thể tìm được các tỷ tỷ không.” Mạnh đại bá đứng ℓên kéo Mạnh tam bá đi tìm người.

“Ừ, đi sớm về sớm, không tìm thấy thì về ngay, đừng đi xa.” Mạnh bà tử hô một câu.

“Con biết rồi, nương.”

Mạnh lý chính và Mạnh lão gia vẫn chưa quay lại, không biết tình huống hiện tại là gì. Mạnh Thanh La còn phải trông hai đứa con của mình, không dám tùy tiện rời đi. Một bên cửa thành, nạn dân quá nhiều, càng không thiếu người đục nước béo cò.

Đám tiểu tử bị lão nương túm ở bên cạnh, không cho phép chạy lung tung. Mọi người thấy cách đó không xa có một đôi phu thê lấy một nữ nhi chừng mười tuổi trông rất xinh xắn đổi lấy một túi lương thực. Sau đó, bé gái bị nhóm người kia mang đi.

Đám người đó không chỉ dẫn bé gái kia đi mà còn có cả năm sáu bé trai có dáng dấp tuấn tú. Lúc gần đi, tiểu cô nương khóc nước mắt giàn dụa, quỳ xuống cầu xin cha nương đừng bán mình, sau này sẽ không ăn bánh, không uống nước nữa… Để cho đệ đệ ăn hết, chỉ cầu xin đừng bán mình đi.
Người lớn trong nhà không ở đây, Mạnh Đại Lang sốt ruột cũng không dám rời đi. Tay Mạnh lão bà tử run rẩy, hy vọng không phải điều mà bà cụ nghĩ, ông trời phù hộ, bồ tát phù hộ.

Cửu Lang chạy nhanh, lúc Mạnh Thanh La đuổi tới nơi thì nó đã đưa tay xốc rèm lên hét vào bên trong: “Tuấn biểu ca, mau xuống đây… Chúng ta tới rồi.”



“Nãi nãi, mọi người ngồi yên đừng đi đâu, con đi giúp A La… Đại ca ở lại đây với mọi người.” Nhị Lang nghiêm túc đứng lên.

“Nhị Lang, đệ mau đi đi, ta sẽ lo cho nãi nãi và mọi người.”

Thấy Cửu Lang và Mạnh Thanh La đi về phía kia, trong lòng mọi người đều hiểu cái gì, Đại Lang vội la lên.
Xe ngựa? Mạnh Thanh La giật mình một cái.

“Cha, nương, trông Đại Bảo và Tiểu Bảo giúp con.”

Mạnh Thanh La dặn dò phụ mẫu, sau đó cũng chạy theo Cửu Lang. Xe ngựa ở nơi này chỉ có duy nhất một chiếc, không có chiếc thứ hai.
Cửu Lang nhanh nhẹn, mắt sắc đột nhiên hét ầm lên. Tiếng kêu này khiến người Mạnh gia giật nảy mình, đồng thời cũng vui mừng. Mọi người vô thức cho rằng đại cô và tiểu cô tìm tới.

“Cửu Lang, đại cô, tiểu cô và A Tuấn ở chỗ nào?” Mạnh lão bà tử đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy người thì vô cùng nghi hoặc hỏi Cửu Lang.

“Nãi nãi, A tỷ, mau… Tuấn biểu ca trong xe ngựa của những người kia. Cháu chỉ nhìn thấy một mình huynh ấy, không thấy những người khác.” Cửu Lang co cẳng chạy về phía đám người trên xe ngựa kia.
“Tạo nghiệt… Tạo nghiệt…”

Mạnh lão bà tử đỏ mắt, tức giận vỗ đùi.

“Biểu ca, Tuấn biểu ca của nhà tiểu cô…”
Đôi phu thê kia ngây ra, nhìn tiểu nhi tử bên cạnh, nhắm hai mắt lại dằn lòng dẫn nhi tử quay người rời đi. Cảnh này rơi vào mắt của tất cả mọi người, người thì tỏ ra thờ ơ, người thì nhìn với ánh mắt thương hại.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ hóa thành tiếng thở dài, bản thân họ còn khó giữ, ai mà ra tay giúp được? Ai dám giúp?

Bao gồm cả Mạnh Thanh La, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người kia đưa đám trẻ đẹp đẽ lên xe ngựa chuẩn bị rời đi.




Bình Luận (0)
Comment