Chương 56: Cung Lăng Tuấn
Chương 56: Cung Lăng Tuấn
“Chạy mau!”
Lúc ôm được Cung Lăng Tuấn còn nói vào tai nó.
Cung Lăng Tuấn nghe vậy, chân vừa chạm đất đã phối hợp với biểu tỷ nhà mình, kéo tay nàng chạy. Ba người trốn về, những người kia đuổi ở phía sau. Dù sao đối phương toàn là người lớn nên bước chân cũng nhanh.
A… Chữ Vương viết ngược thì vẫn là chữ vương thôi.
“Tiểu cô nương nói chuyện dễ nghe đấy. Tuy tiểu tử này không phải do phụ mẫu bán nhưng cũng coi như chúng ta gián tiếp cứu nó một mạng, dọc theo đường đi toàn ăn, uống đồ của chúng ta. Bọn ta chăm lo cho nó chẳng khác nào thiếu gia. Số lương thực và nước kia không hề ít hơn so với những nhà kia.” Một nữ tử dáng dấp quyến rũ sau lưng Vương Báo Tử đi tới nói.
Nữ tử nói không sai, vừa rồi Mạnh Thanh La cũng đã thầm quan sát Cung Lăng Tuấn. Nó rất nhanh nhẹn, chạy cũng nhanh, hẳn dọc đường đi không hề phải chịu khổ.Xưng hô tỷ tỷ xinh đẹp khiến nữ tử kia rất vui, quét mắt nhìn Mạnh Thanh La. Chậc chậc, tiểu cô nương này quá gầy yếu, không có ngực cũng chẳng có mông.
Mạnh Thanh La nhạy cảm hiểu được ý trong ánh mắt đối phương.“Tỷ tỷ xinh đẹp nói đúng, không biết trong mấy ngày đệ đệ nhà ta đi theo các ngươi đã ăn bao nhiêu lương thực, uống bao nhiêu nước? Chỉ cần trong nhà chúng ta còn chút nào, nhất định sẽ đền.”
“Ôi… Miệng tiểu cô nương đúng là ngọt.”“Vừa rồi ta cũng thấy các ngươi không phải người cưỡng ép mua bán, là phụ mẫu của mấy đứa trẻ kia bằng lòng trao đổi lấy lương thực. Nhà chúng ta không có quy củ bán con cái, vì thế xin các người giơ cao đánh khẽ, thả đệ đệ ta về nhà.”
Mạnh Thanh La cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất để nói, không phải vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn trở mặt với họ. Nhìn là biết nhóm người này không dễ chọc. Nếu một mình Mạnh Thanh La thì nàng không quan tâm, nói chuyện bằng thực lực là được. Nhưng nàng vẫn còn hai đứa con, toàn bộ Mạnh gia, thậm chí người của cả Mạnh gia thôn.“Trên đường đi, bọn đệ gặp phải một đám cướp… Cha nương giấu đệ đi, đợi khi đệ ra ngoài thì không thấy họ đâu nữa. Sau đó đệ đi một mình thì gặp đám người này, chúng trói đệ lại rồi ném vào trong xe ngựa.”
Cung Lăng Tuấn tám tuổi, lúc ở nhà đã được học chữ, đọc sách nên biểu đạt rất rõ ràng. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, Mạnh Thanh La ngẩng đầu nhìn về phía Vương Báo Tử và bắt đầu đàm phán với gã ta: “Vị hảo hán này, ngươi cũng nghe rõ đó, ban đầu là các ngươi bắt trói đệ đệ ta, không phải người nhà bán cho các ngươi. Bây giờ, ta muốn dẫn đệ ấy về.”“Lăng Tuấn, cha nương đệ đâu? Vì sao đệ lại ở trên xe ngựa của họ?”
Mạnh Thanh La không để vòng vây của đối phương vào mắt mà quay đầu hỏi Cung Lăng Tuấn. Nhà dượng út ở huyện thành, có sản nghiệp nho nhỏ của tổ tiên, hơn nữa còn là tú tài và vẫn dạy học nên cuộc sống rất tốt. Dù có chạy nạn cũng sẽ không quẫn bách tới mức bán con cái đi.
Nàng… Nàng chạy nạn nên mới gầy đi. Đừng có xem thường người khác! Một ngày nào đó nàng cũng sẽ có ngực và mông, hừ!