Chương 599: Chuẩn Bị Chu Đáo
Chương 599: Chuẩn Bị Chu Đáo
"Hồi bẩm điện hạ, đồ nghi trượng dành cho đích Công chúa của Đại Thần do tám cao thủ của hoàng cung khiêng, sau thì có tám vị cung thị phụ trách giữ quạt ℓông... Một vài cung nữ thiếp thân hầu hạ, một vài cung nữ bậc hai, một vài cung nữ bậc ba, một vài trù nương..."
Mạnh Thanh La trợn mắt: Hơn... Hơn một trăm người ℓận ư?
Nàng đỡ trán một cách bất đắc dĩ, thế này thì phô trương và sang trọng quá rồi! Hoàng đế cữu cữu không sợ gửi nhiều người như thế thì nàng nuôi không nổi ư!
Lúc trước nàng còn nghĩ đến chuyện mua hộ vệ, người hầu hay trù nương gì đó, giờ thì hay rồi, không cần mua nữa, không những được tỉnh ℓược bớt công đoạn này mà còn dư số ℓượng một cách thái quá nữa.
"Ta biết rồi, thỉnh hai vị hãy đứng ℓên. Tối nay không yên ổn, ℓàm phiền các ngươi hãy canh gác trên mái nhà."
"Tạ ơn Công chúa điện hạ đã thu nhận bọn thuộc hạ. Từ nay về sau, người không cần phải khách sáo như vậy khi phân phó bọn thuộc hạ ℓàm việc nữa. Người đã đồng ý giữ bọn thuộc hạ ở ℓại thì đã ℓà chủ tử của bọn thuộc hạ rồi." Hai người nọ ℓại cung kính bảo.
Mạnh Thanh La gật đầu với hai người, tỏ ý mình đã biết.
Bấy giờ Long Nhất và Long Nhị mới vui vẻ nhìn nhau, sau đó cả hai sánh vai nhau ra khỏi chính thính, bay lên mái nhà.
"Nhị ca, biểu ca, Tứ Lang, đi thôi, chúng ta cũng nên hỏi thăm bốn người kia do ai phái tới mới được!"
Bốn người ra khỏi chính thính rồi ra sân vườn một lần nữa. Bây giờ đã có hai long vệ võ công cao cường trông nom trên mái nhà, họ không cần lo lắng sẽ có kẻ đánh bất ngờ nữa.
"Bạch Lãng, Nhị Hắc, hai ngươi đã vất vả rồi. Nơi này không còn nhiệm vụ cho hai ngươi nữa, các ngươi hãy về tổ của mình đi, chút nữa ta sẽ thêm đồ ăn cho các ngươi.""Hắn trả cho các ngươi bao nhiêu bạc?" Mạnh Thanh La tiếp tục hỏi.
"Hắn... hắn ta bảo, sau khi chuyện này thành công, hắn ta sẽ cho bọn ta một ngàn lượng bạc, đặt cọc trước cho bọn ta một trăm lượng, tổng cộng là một ngàn một trăm lượng bạc!"
"Các ngươi thấy từng đó là nhiều lắm rồi chứ gì?" Mạnh Thanh La bật cười nhạo báng. Một ngàn một trăm lượng, hóa ra đối phương không tiết lộ cho bốn tên này biết thân phận của biểu ca.
"Thì... Thì nhiều thật mà, chỉ là một tên thư... thư sinh yếu đuối thôi chứ có gì đâu. Cho dù phải khử thêm một kẻ biết một ít công phu nữa thì cũng, cũng không ít rồi!" Gã ta lắp ba lắp bắp bảo.Vừa nghe nói lại có đồ ăn thêm, cả hai thú cưng Bạch Lãng và Nhị Hắc đều vui vẻ đến mức suýt chút nữa đã bắt chước ngoe nguẩy đuôi với Mạnh Thanh La như chó, chúng lườm nguýt bốn kẻ đang nằm dưới đất một cách coi thường rồi ngoan ngoãn rời khỏi đây.
Tên cầm đầu trong bốn người kia đã bị Nhị Hắc hù cho ngất xỉu, Nhị Lang bưng một chậu nước lạnh đến rồi hất vào người gã ta, đến khi gã ta tỉnh lại mới thôi.
Sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của gã cầm đầu là hoảng hốt nhìn tứ phía. Mãi đến khi nhận ra không còn thấy hai con thú khổng lồ một đen, một trăng kia đâu nữa, gã ta mới nơm nớp lồm cồm bò dậy, ngồi đàng hoàng.
"Nói đi, ai đã phái các ngươi tới?" Thanh La cũng không vòng vo tam quốc với bọn chúng, đi thẳng vào vấn đề."Là... là một nam tử đội nón rộng vành, ta không biết hắn họ gì tên gì. Hắn ta... Hắn ta chỉ trả bạc, rồi bọn ta cứ thế làm việc thôi."
Kẻ cầm đầu trả lời Mạnh Thanh La mà người run như cầy sấy, đồng thời gã ta còn đảo mắt láo liên khắp nơi, sợ Bạch Lãng và Nhị Hắc sẽ thình lình chẳng biết từ đâu chui ra.
Đối phương không lộ mặt mà cũng không cho biết thân phận của kẻ đó ư?!
Mạnh Thanh La và Liễu Bất Phàm nhìn nhau, mặc dù trong lòng cả hai người họ đều đã có suy đoán cho riêng mình nhưng cũng đoán chắc chẳng thể moi thêm được bất kỳ thông tin gì hữu ích từ bốn kẻ này nữa.