Chương 600: Hóa Ra Hắn Ta Là Hàng Tặng Kèm
Chương 600: Hóa Ra Hắn Ta Là Hàng Tặng Kèm
Chẳng có tính sát thương nhưng mức độ sỉ nhục thì thượng thừa!
Thấy biểu cảm xám xịt như bị táo bón của biểu ca và nhị ca, Mạnh Thanh La phá ℓên cười sặc sụa, sau đó bảo với tên cầm đầu: "Ngươi đã vướng vào một việc ℓớn rồi, ngươi có biết điều đó không?"
Hả?
"Cái... Cái gì?" Kẻ đang ngồi dưới đất thoắt cái mặt cắt không còn một giọt máu nào: "Rõ ràng hắn ta bảo tên này chỉ ℓà một thư sinh chân yếu tay mềm, một thư sinh vô tích sự thôi mà! Thôi xong, chúng ta xong rồi!"
Còn nếu không giết được hai người thì tên sát thủ bắn tên sau đó mới thực sự là sát chiêu. Sau khi giết họ, hắn ta sẽ lại vu oan cho bốn người này, từ đó kẻ đứng sau màn sẽ chẳng cần phải lộ diện.
Nói thẳng ra thì bốn tên này chính là quân cờ của kẻ đứng sau màn, vào là để tấn công, lui thì để chịu tiếng oan thay.Sau khi cười xong, cả Liễu Bất Phàm lẫn Nhị Lang đều tức đến mức mặt mũi tái xanh. Kẻ đứng sau phải khinh thường hai người họ nhường nào mới tìm bốn tên đần độn này để ám sát họ chứ?!
Sau một hồi nghĩ ngợi, Liễu Bất Phàm và Nhị Lang lại thấy có gì đó không đúng. Thực chất bốn kẻ này chỉ là mồi câu để nhử hai người họ mà thôi, nếu giết được họ thì quá tốt, bởi vì bằng cách đó, kẻ muốn giết họ sẽ bình chân như vại, về cơ bản sẽ không cần lo bị chúng liên lụy."Biểu ca, nhị ca, Tứ Lang, chúng ta đi nghỉ ngơi chút đi, cái chuyện ồn ào này kéo dài đến tận hơn nửa đêm rồi. Bốn tên này cứ vứt ở đây, đã có Long Nhất và Long Nhị trông chừng, chúng không bỏ chạy được đâu. sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ áp giải bọn chúng đến kinh triệu nha môn để quan phủ xử lý. Ám sát mệnh quan triều đình là tội đáng muôn chết, vào đó bọn chúng sẽ nhận được hình phạt thích đáng, không cần chúng ta tự làm bẩn tay của mình đâu."
"Được!" Ba người còn lại gật đầu, mỗi người cất bước định trở về phòng của mình."Bá Hổ bang có tổng cộng bao nhiêu người? Đại ca đứng đầu bang là ai? Bang phái nằm ở đâu?" Mạnh Thanh La hỏi liên tù tì ba câu, muốn hỏi cho ra hang ổ của bốn người này rồi đi tóm hết bọn chúng.
"Chỉ... chỉ có bốn người bọn ta thôi, ta chính là đại ca, bang phái thì ở trong con phố nhỏ nơi tên mặt rỗ họ Vương sống ở kinh thành, đó là tiểu... tiểu viện nhà ta. Ta không còn người nhà nào khác, lão mẫu thân của ta đã để lại tiểu viện này cho ta sau khi qua đời."…
"Hừ..." Mạnh Thanh La cười châm chọc, tiếp tục hỏi: "Các ngươi là ai?""Ta... Bọn ta là thành viên trong Bá Hổ bang." Tên cầm đầu trả lời.
Chà, tên bang phái nghe cũng bặm trợn nhỉ, chỉ tiếc rằng hình như chẳng có truyền thuyết gì về bang phái này được lan truyền trên giang hồ cả.Mạnh Thanh La: "..."
Bốn huynh muội (tỷ đệ) nhìn nhau rồi phá lên cười nắc nẻ, rốt cuộc ai đã phó thác nhiệm vụ cho bọn chúng thế kia?!
"Tỷ tỷ, ℓúc trước đệ thấy mặt nạ heo gì đó của tỷ có vẻ cũng hay ho, tỷ kiếm được nó ở đâu thế? Đệ mượn chơi một ℓát được không?" Trước khi về phòng, Tứ Lang chìa tay về phía Mạnh Thanh La, hỏi.
"À, đúng rồi, đệ không nói thì tỷ cũng suýt quên. Đây, ở chỗ đó, trước đây khi đuổi theo kẻ khác thì phát hiện nó rơi ở dưới chân tường. Cái mặt nạ này phải đến Doãn Châu thì ℓâu ℓâu mới mua được, đệ thích thì ℓấy về chơi đi." Mạnh Thanh La chỉ vào mặt nạ của nhị sư huynh Trư Bát Giới.