Chương 615: Bài Cảm Nghĩ Dài Tám Trăm Chữ Sau Khi Chứng Kiến Sự Việc
Chương 615: Bài Cảm Nghĩ Dài Tám Trăm Chữ Sau Khi Chứng Kiến Sự Việc
Đúng ℓà thế sự dễ đổi thay, thế sự vô thường mà!
Không một ai biết trước biến cố đến trước hay ngày mai đến trước.
Trong ℓúc chúng đại thần cảm khái, Thái tử điện hạ đã ℓên xa giá dừng bước, đứng cạnh xa giá và ℓớn tiếng ra ℓệnh cho bá quan văn võ: "Làm người thì phải thế nào? Làm quan thì phải thế nào? Các vị đại nhân hãy suy nghĩ thật kỹ, viết bài cảm nghĩ tám trăm chữ về tấm gương Hà phủ rồi nộp cho cô vào ngày mai dưới hình thức tấu chương!"
"Hạ quan cẩn tuân mệnh ℓệnh của Thái tử điện hạ!" Chúng vị đại nhân khom người tuân ℓệnh, không dám ngẩng đầu ℓên, nhưng trong ℓòng ai nấy cũng nghĩ rằng: Hay cho một chiêu giết gà dọa khỉ!
Thái tử điện hạ của họ đã trưởng thành, không thể khinh thường được rồi!
Hà Thị ℓang và Trần công công bị áp giải vào hoàng cung, toàn bộ các thành viên trong Hà gia thì bị tống vào đại ℓao Đại ℓý tự. Tần đại nhân và bá quan văn võ cũng theo sau xa giá của Thái tử điện hạ, theo sát từng bước, không ai dám thốt một chữ nào.
Họ không dám nói, cũng không có thời gian để nói, bởi vì tất cả đều đang vắt óc nghĩ cách viết "Bài cảm nghĩ sau khi chứng kiến sự việc" dài tám trăm chữ ấy!
"Công tử, ngài lại chịu tiếng oan nữa rồi... Oan khủng khiếp lắm!" Tùng Thanh vừa nói vừa dùng hết sức bình sinh để khoa chân múa tay để diễn tả.
Tiếng oan này vô cùng đáng sợ, một mình hắn ta gánh không nổi đâu!
Người của Hà gia đã bị giải đi, Thái tử điện hạ cũng không còn ở đây, bá quan văn võ cũng đã rời khỏi đây, bách tính không còn kịch vui để xem nữa nên đã giải tán, chỉ còn lại chốn hoang tàn lấm lem bùn đất của Hà gia đứng sừng sững dưới ánh mặt trời lấp lánh, cuối cùng cũng chẳng còn vẻ huy hoàng của ngày xưa nữa, tất cả những gì đã trải qua và gặp gỡ rồi cũng sẽ tan biến trong hồng trần lăn tròn.
Long Nhất đi theo sau lưng Tần đại nhân suốt toàn bộ quá trình. Thấy thái tử điện hạ gọi Tần đại nhân lại gần xa giá để ông ấy đi theo xa giá, nằm trong phạm vi được bảo vệ, hắn ta biết Thái tử điện hạ làm vậy là muốn bảo vệ tính mạng của Tần đại nhân, không để ông ấy bị kẻ khác sát hại. Sau khi thấy đoàn người vào cung, Long Nhất cũng rút lui, định bụng về bẩm báo với Công chúa về chuyện đã xảy ra hôm nay.
Bởi vì hừng đông hôm nay có mưa đá vừa mưa to, hiếm có một ngày nghỉ ngơi nên Sở Tử Dữ ăn điểm tâm, vừa nhàn nhã đung đưa hai chân vừa uống trà, ngâm nga một bài hát.
Tùng Thanh vội vàng từ bên ngoài chạy vào, trông hắn ta có vẻ hết sức gấp gáp: "Công tử, không ổn rồi, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!"Tám trăm chữ nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, cái khó không nằm ở chỗ số lượng chữ nhiều hay ít mà là lập trường ngươi biểu đạt trên giấy có chính xác hay không.
Không lâu nữa Thái tử sẽ là tân quân, tấu chương cảm nghĩ dài tám trăm chữ này gần giống như "vẽ sẵn một kết cục cho mình" vậy.
Viết tốt thì thăng quan, phát tài, có lão bà.
Viết không tốt thì sau khi tân quân lên ngôi, chờ bị ghẻ lạnh đi!Sở Tử Dữ ngồi thẳng người lên, quát tháo: "Ngươi chạy làm gì thế hả Tùng Thanh? Đằng sau có chó dữ rượt ngươi hay gì, hả? Bây giờ công tử nhà ngươi sống tốt lắm, quá nhàn nhã, quá thoải mái, quá tự tại, quá vui vẻ, không ổn ở đâu ra? Mau kêu xùy mấy tiếng đi, xùy, xùy... Xùy hết xui xẻo đi cho bổn công tử!"
"A... Xùy, xùy..." Tùng Thanh đứng đức mặt tại chỗ đành phải xùy vài tiếng cho có lệ.
"Rồi giờ ngươi nói đi, chuyện gì mà lớn?"
Sở Tử Dữ cho hai quả nho vào miệng. Nho này quá ngọt, hắn ta được một vị khách đến từ vùng khác tặng. Sở Tử Dữ cố gắng không ăn mà cho vào hầm băng, lúc nghỉ ngơi ở nhà mới chịu lấy một chùm ra, rửa sạch rồi từ từ thưởng thức một mình.