Chương 616: Đại Hiệp Tuyên Bố Bỏ Tên
Chương 616: Đại Hiệp Tuyên Bố Bỏ Tên
"Công tử, công tử..."
Tùng Thanh sợ chết khiếp, vội vàng tiến ℓên hết đấm ℓưng rồi đưa nước cho hắn ta uống. Hai người họ phải vất vả ℓắm mới ℓàm trái nho ℓẫn vỏ ngoài rớt xuống bụng.
"Ôi chao, suýt chút nữa đã chết vì mắc cổ rồi..." Sở Tử Dữ thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái, uống thêm mấy ngụm nước nữa thì mới thấy thoải mái hơn, nói được rành mạch rõ ràng hơn.
"Ôi chao, suýt chút nữa nô tài đã chết vì sợ rồi. Không có công tử, Tùng Thanh biết ℓàm sao đây!" Tùng Thanh bắt chước cách nói chuyện của hắn ta, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sở Tử Dữ trừng mắt với hắn ta: "Nói đi, nói đi, ngươi nói tiếp đi chứ! Nhà ai ℓại bị trộm vậy?"
"Bẩm công tử, ℓà Hà gia, Hà gia có dây tơ rễ má với hiệu buôn Phúc Phong ở Doãn Châu đấy!" Tùng Thanh trầm trồ.
"Thật không?"
"Giờ tạm gác lại chuyện tên đã. Tùng Thanh, ra phủ với công tử một chuyến, ta phải đi xem rốt cuộc Hà gia đã ra nông nổi nào, công từ nhà ngươi cũng phải đi hóng hớt cho vui nhà vui cửa mới được!"
"Thôi được rồi, công tử ra cổng chờ trước đi, tiểu nhân sẽ đi lấy xe ngựa ngay." Vừa nghe nói sẽ đi hóng hớt, lại còn là hóng hớt chuyện nhà người ta thì Tùng Thanh ngay lập tức tung ta tung tăng đi lấy xe ngựa đến.
Sở Tử Dữ cũng loay hoay tất bật chuẩn bị, khoác trên mình chiếc áo khoác ngoài màu đỏ lòe loẹt, buộc tóc bằng một sợi dây màu đỏ, đeo mặt nạ vàng vào rồi ra ngoài, đi hóng chuyện nhà mình, à không, chuyện người ta."Dạ, dạ, thưa công tử, Tùng Thanh biết rồi. Từ trước đến giờ công tử vốn không phải Tây Môn đại hiệp, trước kia không phải, bây giờ không phải, sau này cũng không phải." Tùng Thanh gật đầu lia lịa, thầm trầm trồ quyết định này của công tử quả là sáng suốt.
"Trời ạ, giờ bỏ cái tên Tây Môn Xuy Tuyết này rồi, sau này ta biết dùng tên gì đây? Để ta nghĩ xem, phải là cái tên nghe như sấm rền bên tai mới được!"
"Công tử, nô tài thấy ngài nên khiêm tốn hơn đấy. Nếu ngài muốn có tên nghe như sấm rền bên tai thì ngài cứ giữ tên Tây Môn Xuy Tuyết đi, không cần đổi đâu!" Tùng Thanh trợn mắt, khuyên nhủ.Lúc này, trong hoàng cung, Thái tử và những người khác vừa vào cửa cung đầu tiên.
Trần công công đi suốt cả đêm hôm qua mà không thấy trở về cung điện, Thuận Tần Hà Quế Trân thâu đêm suốt sáng vì bồn chồn lo lắng. Quá hãi hùng khiếp vía, nàng sai cung nhân đi nghe ngóng để tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ngoài kia vào đêm qua, tình cờ bắt gặp nhóm Thái tử cũng vừa vào cửa cung.
"Đương nhiên là thật rồi! Hồi nãy còn ở trong phủ, Tiểu Tam đã nói sáng sớm nay hắn ta ra ngoài làm việc còn gì? Lúc về thì Tiểu Tam tình cờ đi ngang qua Hà phủ, nhìn thấy một vở kịch hay ho, nghe nói đến cả Thái tử điện hạ cũng có mặt. Giống như Cừu phủ hồi trước, Hà gia bị khoắng hết đồ, sạch sành sanh! À không, nghe nói còn thảm hơn cả Cừu phủ nữa... Bây giờ Thái tử đã đi, người của Hà gia thì bị tống vào Đại lý tự cả rồi. Công tử, ngài có nghĩ Hà gia xui xẻo lắm không?"
"Xui chứ sao không, đáng đời bọn chúng! Cơ mà theo lời ngươi nói, nói cách khác bọn họ không tin chuyện ăn trộm lần này không phải do một mình Tây Môn đại hiệp làm đúng không?"
Trước đó Sở Tử Dữ còn thầm kêu gào thảm thiết trong lòng rằng "Chết rồi, chết rồi, thôi chết rồi!", lúc này hắn ta bừng bừng sức sống lại ngay."Đúng thế, thưa công tử. Bọn họ không truy nã một mình Tây Môn đại hiệp giống như lần trước!"
"Ôi chao, cuối cùng cũng có hai người thông minh xuất hiện. May quá, may quá! Tùng Thanh à, tiếng oan này... ta có muốn hứng thì cũng không hứng nổi đâu. Ngươi hãy nhớ kỹ nhé Tùng Thanh, kể từ hôm nay trở đi, công tử của ngươi sẽ vứt bỏ cái tên Tây Môn Xuy Tuyết này. Trước kia ta không phải Tây Môn đại hiệp, bây giờ không phải, sau này cũng không phải, biết chưa?"
Sở Tử Dữ, Tây Môn đại hiệp tuyên bố bỏ tên!