Chương 617 - Chương 617: Diện Thánh
Chương 617: Diện Thánh
Chương 617: Diện Thánh
Thế này ℓà xảy ra chuyện ℓớn rồi, nquả thực ℓà việc không xong rồi.
Ngự hoa viên.
Hoàng đế trà xanh bệnh kiều Yến Long Nghiễm cuối cùng cũng tìm được thú vui ℓớn nhất đời mình, mà thú vui này ℓà ℓão nương của hắn ta, Thái hậu nương nương ép hắn ta tìm.
Vì vậy hắn ta đã yêu thích việc trồng rau.
“Chuyện này... Nô tài cũng không biết, Thái hậu nương nương chỉ dạy chúng ta trồng rau, đâu có dạy chúng ta cách xử lý rau bị hư hại?
Hoàng thượng, chúng ta nên nghe lời Thái hậu nương nương mới phải, dựng cho chúng một cái lán đơn sơ, ngài nhìn xem, rau của Thái hậu nương nương đều yên ổn, không bị hư hại dù chỉ một cọng.”Kim công công cũng mặt mày rầu rĩ, hai người chủ tớ trách qua trách lại, hai kẻ lười chỉ thích thoái thác trách nhiệm.
Hoàng đế không nói gì, bởi vì Kim công công có đưa ra kiến nghị nhưng hắn ta không nghe nên giờ đang chột dạ.Hắn ta cho rằng việc trồng rau về cơ bản cũng giống như trị quốc, ấy là ngươi phải nghiêm túc cẩn thận thì mới có được kết quả tốt.
Nếu ngươi lơ là một chút thôi thì có thể rau sẽ không mọc nổi, hoặc là mọc lên không chết héo thì cũng bị sâu bọ ăn, hoặc là giống như hôm nay vậy, gió to cộng thêm mưa đá làm rau của ngươi tơi tả dưới đất.Hắn ta nghĩ nghĩ rồi đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn một lượt lại trông thấy ở một vườn rau khác có hai bóng dáng bé nhỏ cũng đang bận rộn làm việc.
“Kim Vọng Vũ, đó là vườn rau của ai?” Yến Long Nghiễm chỉ về phía hai bóng dáng bé nhỏ.Kim công công nhìn sang, đáp lại: “Hoàng thượng, đó là vườn rau của Tam Công chúa.”
“Ồ, nữ hài tử là An Ninh, vậy hài tử bên cạnh là ai? Trẫm thấy hình như là một nam hài tử thì phải?”“Nô tài cũng nhìn không rõ lắm, hay là Hoàng thượng qua đó xem thử?”
“Đi, đi xem sao.” Hai người chủ tớ rời khỏi vườn rau của mình, đi về phía vườn sau của An Ninh Công chúa.Hai người chủ tớ Yến Long Nghiễm đứng bên vườn rau, buồn bã nhìn lá rau, thân rau và hoa rau bị mưa đá vùi dập tan tành.
“Kim Vọng Vũ, thế này, thế này... Thế này phải làm sao bây giờ? Làm sao cứu vãn đây?” Hoàng đế trà xanh vừa giận vừa xót vừa sốt sắng.
“An Ninh?”
Trong ba Công chúa, phụ hoàng cưng chiều nàng ấy nhất nên nàng ấy không sợ phụ hoàng.
Vừa nghe thấy hai chữ “phụ hoàng”, Mạnh Tứ Lang vội vàng quỳ xuống bái kiến: “Thảo dân Mạnh Nghiên Mặc bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Yến Long Nghiễm nhìn người đang quỳ trên đất, không nói bình thân mà hỏi An Ninh Công chúa: “An Ninh, nó ℓà ai?”
“Ồ...” Yến Long Nghiễm hiểu ra, vỗ đầu một cái, xem hắn ta kìa, già rồi.
“Mạnh Nghiên Mặc, đúng không? Bình thân, mau bình thân.”
“Dạ, tạ Hoàng thượng.”