Chương 619: Luôn Cần Có Người Làm
Chương 619: Luôn Cần Có Người Làm
Gà thì ℓuôn cần có người ℓàm.
Tiện thnể thế này Thái tử khỏi phải cất công đi tìm.
Yến Long Nghiễm đã suy nghĩ thông suốt và đưa ra quyết định, mỉm cười nói với Tứ Lang: “Mạnh Nghiên Mặc, trồng rau, trồng rau.”
Thái tử điện hạ: “...”
Bắt Hoàng đế như hắn ta ngồi đây chờ hai thần tử tỉnh lại, còn phải chờ những nửa canh giờ, ôi trời...
Hắn ta còn phải tranh thủ trồng rau, dám làm lỡ việc trồng rau của hắn ta, không cần đầu nữa à?
“Vâng, Hoàng thượng, nô tài đi ngay.”
Kim công công vội vàng vung tay vung chân chạy ra ngoài cung.“Hồi bẩm Hoàng thượng, tác dụng của thuốc quá mạnh, nếu muốn đánh thức bọn họ bình an vô sự thì có lẽ phải mời Tiết thần y hoặc là học trò của ông ấy, huyện chủ thần y tới mới được. Hoặc là chờ thêm một lát, với tác dụng của thuốc, vi thần đoán chừng khoảng nửa canh giờ nữa hai người bọn họ sẽ tỉnh lại. Nếu không thì vi thần sợ đánh thức hai người bọn họ dậy sẽ khiến bọn họ thành kẻ ngốc hoặc kẻ điên mất.” Tiêu viện thủ tỏ ra lo lắng thấp thỏm.
“Lang băm, vô dụng!” Quả nhiên, ngay sau đó Tiêu viện thủ bị Hoàng đế trà xanh bệnh kiều lớn tiếng mắng.
…
“Kim Vọng Vũ, đi mời huyện chủ, đi nhanh về nhanh.”“Vâng, Hoàng thượng.” Tần đại nhân lập tức bước ra khỏi hàng, quỳ xuống bẩm tấu rõ ràng một lần nữa.
Trong lúc Tần đại nhân bẩm tấu, Thái tử điện hạ trình chứng cứ Tần đại nhân đưa cho mình lên Hoàng thượng.
Nghe và xem xong, Yến Long Nghiễm vẫn không có biểu cảm gì. Không ai đoán được hắn ta đang nghĩ gì hay có thái độ gì đối với chuyện này.
“Tiêu viện thủ, đánh thức hai kẻ đáng xấu hổ trên đất cho trẫm.” Yến Long Nghiễm cau mày, đến đây hắn ta mới cho thấy một chút biểu cảm cùng sự chán ghét trong lòng.Các quan: “...”
“Phụ hoàng.” Thái tử cúi người chào Yến Long Nghiễm.
Lúc bấy giờ Yến Long Nghiễm mới đứng thẳng, xoay người bước ra ngoài vườn rau với vẻ mặt đầy uy nghiêm. Lúc này hắn ta rất nghiêm chỉnh, lại trở về với bộ dạng đế vương nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Yến Long Nghiễm không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua các quan, nhìn đến nỗi ai nấy đều cúi đầu thật thấp. Sau đó hắn ta chậm rãi đi đến ngó xem hai người đang được bốn hộ vệ khiêng kia.Toàn thân là bùn, thất thố trước điện, thật là xấu xí!
Trước nay hắn ta không biết thần tử và thái giám trong cung lại có tướng ngủ khó coi như vậy, chướng mắt như vậy.
Ừm, tư thế ngủ của các phi tử chốn hậu cung vẫn dễ nhìn và ưu nhã hơn nhiều.
“Kim Vọng Vũ, ghế.”“Dạ, Hoàng thượng.” Tiểu Phúc Tử vội vàng chạy đi.
Sau khi hạ lệnh, Yến Long Nghiễm sai thái giám bưng nước đến để rửa tay. Hắn ta lau khô tay rồi tự phủi phủi vết bùn dính trên người mình.
Các quan đều không dám mở miệng, chỉ lẳng lặng cúi đầu. Không ai muốn mình trở thành con chim ngốc đầu đàn bị người ta cho một phát súng bắn hạ.
Sau khi ngồi trở lại ghế, Yến Long Nghiễm mới lên tiếng: “Tần ái khanh, bẩm tấu một lần nữa cho trẫm nghe chuyện sáng nay ngươi bẩm tấu với Thái tử đi.”“Dạ, Hoàng thượng.” Kim công công đem ghế tới, Yến Long Nghiễm chậm rãi ngồi xuống.
“Tiểu Phúc Tử.”
“Có nô tài.”
“Truyền khẩu dụ của trẫm, truyền Thuận Tần tới Ngự hoa viên.”
Đêm qua bận rộn đến khuya, Mạnh Thanh La vẫn đang ngủ say trong nhà, bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.
“Công chúa, có người tới, ℓà Kim công công trong hoàng cung , ông ấy nói Hoàng thượng Đại Yến mời người vào cung một chuyến, có việc gấp cần điện hạ giúp.”
Mạnh Thanh La mở cửa, người gõ cửa ℓà Phương cô cô.