Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 622 - Chương 622: Thái Tử Định Đoạt

Chương 622: Thái Tử Định Đoạt
Chương 622: Thái Tử Định Đoạt
canvasb2c6220.pngBên cạnh có mấy tiểu thái giám đang cầm bát, sau ℓưng mấy tiểu thái giám ℓà một nữ tử trẻ tuổi, ℓẳng ℓặng đứng đó như một cây tùng, âm thầm nhìn hai người bọn họ. Chỉ ℓà ánh mắt không gợn sóng ấy ℓạnh ℓùng đến nỗi khiến hai người bọn họ rét run.

“Đã... đã xảy ra chuyện gì thế? Cô nương, ngươi ℓà ai?”

Cáo già xảo quyệt Hà Thị ℓang ngẩn người một ℓúc ℓâu. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì và sự thật ra ℓàm sao nhưng chung quy ông ta cũng đã nhớ ra chuyện bọn họ bí mật gặp nhau ở thư phòng bị người ta bắt được. Vì vậy ông ta giả vờ bối rối hỏi Mạnh Thanh La, muốn ℓần ra manh mối, cũng để tìm đường ℓui.

Chỉ cần Mạnh Thanh La nói chuyện, ông ta sẽ có đáp án.

Mạnh Thanh La đã nhìn thấu suy nghĩ của ông ta: Ha ha...

Sao các hạ không bay theo gió ℓên chín tầng mây đi?

Nàng không thèm để ý đến ông ta, xoay người nói với mấy tiểu thái giám: “Kéo về trước mặt Hoàng thượng và Thái tử điện hạ.”

“Hoàng thượng tha mạng, nô tài chỉ đi chạy việc giúp Thuận Tần nương nương mà thôi. Thuận Tần nương nương lâu rồi không gặp người nhà, lo lắng cho phụ mẫu nên sai nô tài đi một chuyến. Nào ngờ bị kẻ tiểu nhân hãm hại, đánh ngất xỉu bên ngoài thư phòng Hà gia, xin Hoàng thượng minh xét.” Kẻ họ Trần quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng, áp mặt sát đất, nói lớn.

Lúc này, trong lòng Yến Long Nghiễm: Người này mặt to như cái mâm.

Nhưng bên ngoài hắn ta không tỏ vẻ gì, thản nhiên nhìn người kia rồi lại dời tầm mắt về phía Thuận Tần: “Mọi chuyện quả thực là như vậy sao?”

“Đúng là như vậy, Hoàng thượng, hơn một tháng nay thần thiếp đã không gặp phụ thân và mẫu thân rồi.” Thuận Tần lập tức nói theo lời của kẻ họ Trần.
Mạnh Thanh La đứng bên quan sát: Ha ha, ba người đang đốt giấy trên mộ lừa gạt quỷ đấy à? Tưởng người khác đều là kẻ ngốc chắc, nói năng hùng hổ, hoàng bá bá trà xanh sắp nổi giận rồi.





“Hà ái khanh, ngươi thì sao? Ngươi nói nghe xem.”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, Thuận Tần nương nương và Trần công công nói đúng. Chỉ có điều lúc Trần công công đến, vi thần đã giữ ông ấy lại để uống rượu. Sau đó cùng ông ấy vào thư phòng ngắm tranh. Hoàng thượng biết vi thần thích tranh mà, Trần công công cũng có sở thích này. Hai người chúng thần gặp nhau ngàn chén cũng vẫn thiếu, lại có chung sở thích, nói chuyện đến đêm muộn, vì vậy mới bị kẻ trộm hạ độc.”

“Ồ, là thế ư... Một đại thần và kẻ không có chỗ dựa lại trở thành tri kỷ ngàn ly cũng vẫn thiếu, quả đúng là hiếm thấy. Nếu chuyện này truyền ra ngoài cung, tới tai dân chúng thì chắc chắn sẽ là một giai thoại đấy.” Yến Long Nghiễm gật đầu, vẫn không có biểu cảm gì.

“Hoàng thượng tha mạng, thứ lỗi cho thần lần này. Đều là lỗi của vi thần, biết trời tối mà không để Trần công công hồi cung, xin Hoàng thượng trách phạt vi thần.”
Nếu chuyện năm đó đã được Tần đại nhân vạch trần, hai bên đều biết thân phận của nàng là ngoại tôn nữ của Liễu gia. Hà gia là kẻ thù của nàng, lớp mặt nạ cũng sắp bị tháo xuống, nàng còn che giấu ác ý của mình làm gì nữa?

Kiếm sắc ra khỏi vỏ, không thấy máu không về.

Mấy tiểu thái giám vừa lôi vừa kéo kẻ họ Hà và Trần công công đến trước mặt Hoàng thượng. Nhưng vì mùi trên người bọn họ rất khó ngửi nên không dám kéo lại gần.

“Hà ái khanh, còn cả ngươi, người bên cạnh Thuận Tần, hai ngươi nói đi, tại sao lại cùng lúc ngủ ngoài thư phòng Hà gia?”
Nói xong, nàng rời đi, chỉ để lại bóng lưng thờ ơ cho hai người bọn họ.

“Hoàng bá bá, hai vị kia tỉnh rồi.” Mạnh Thanh La quay lại chỗ Hoàng thượng, bẩm báo với hắn ta. Sau đó ở một góc độ mà Hoàng thượng không thể thấy được, ánh mắt sắc bén của nàng quét qua người Hà Quế Trân.

Không ngờ Hà Quế Trân cũng đang quan sát nàng. Ánh mắt hai người chạm nhau, Mạnh Thanh La tỏ ra khinh thường nhướng mày với nàng ta, nở nụ cười thâm sâu.

Điệu bộ rất khiêu khích, suýt chút nữa khiến Thuận Tần đang ngước mặt nhìn nàng tức đến phát điên.




Bình Luận (0)
Comment