Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 630 - Chương 630: Có Nhớ Ta Không?

Chương 630: Có Nhớ Ta Không?
Chương 630: Có Nhớ Ta Không?
canvasb2c6300.pngSau khi tắnm xong rồi thay y phục sạch sẽ, Yến Tu Trúc kéo Mạnh Thanh La ℓại, hai tay ôm ℓấy eo nàng không chịu buông.

“A La, ta rất nhớ nàng, nhớ hai hài tử, nàng có nhớ ta không?” Yến Tu Trúc thì thầm bên tai Mạnh Thanh La.

Tai nàng bị hơi thở của Yến Tu Trúc ℓàm cho ngứa ngáy, mặt nàng đỏ bừng, nàng ℓên tiếng dỗ hắn: “Nhớ, rất nhớ, ngày nào cũng nhớ, ban ngày nhớ, ban ban đêm nhớ...” mới ℓạ.

canvasb2c6301.pngCòn chưa đổ hết nước trong bồn tắm, hai người vội vã thân mật đã đứng cạnh bồn tắm mà hôn nhau.

Bong bóng hường phấn đang bay khắp phòng bị một chậu nước tắm dội tắt. Mạnh Thanh La đẩy Yến Tu Trúc ra, một mình đi thay giày.

Yến Tu Trúc không muốn, tiếc nuối đi đến khách sảnh ăn khuya.

Ngày hôm sau.
Lúc nhận được văn thư, hắn ta biết A La đã vào cung xin hộ.

Liễu Bất Phàm rất mừng, cuối cùng hắn ta cũng sắp tận mắt chứng kiến kẻ thù chết dưới đại đao, chứng kiến cả gia tộc của kẻ thù bị diệt sạch.

Tối qua Yến Tu Trúc ăn cơm xong rồi ngủ lại phòng mình ở ngõ Hoa Mạch, chưa trở về Yến Vương phủ.
Sáng sớm thức dậy, ăn sáng xong, Mạnh Thanh La đưa ba đứa nhóc theo Yến Tu Trúc về Yến Vương phủ.

Từ sau khi đến kinh thành, nàng vẫn luôn bận rộn, chưa có thời gian đi Yến Vương phủ bái kiến Yến Vương phi, còn hai hài tử vào ở trong cung. Yến Vương phi biết nàng bận rộn nên cũng không tới quấy rầy nàng. Chỉ là mỗi khi nhớ hai tôn tử, nàng ấy sẽ vào cung, đến chỗ Thái hậu nương nương để thăm chúng.

Trên xe ngựa, ba đứa nhỏ chen chúc trên sạp chơi trò chơi, Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc ngồi nói chuyện.
Miệng thì hôn hắn còn chân lại không an phận mà nhảy múa ư?

May mà bây giờ là mùa hè, với cả bồn tắm thấp, nếu không thì khi nãy hai người đã cùng nhau rơi vào bồn tắm, biến thành “tắm uyên ương” rồi.

“Chàng ra ngoài ăn cơm đi, ta đi thay giày.”
Hai người hôn đến quên trời quên đất, hôn rất nhập tâm, sau đó của sau đó...

“A...” Mạnh Thanh La hét lên chói tai.

“Sao thế? Nàng sao thế?” Yến Tu Trúc lập tức ngừng động tác, chất giọng vừa trầm thấp lại mang theo sắc dục, vừa khàn khàn lại mê mẩn lòng người.
Khi trời còn chưa sáng Liễu Bất Phàm đã thức dậy, ngay cả điểm tâm cũng không ăn đã ra khỏi cửa. Bởi vì hôm nay hắn ta không đến Hàn lâm viện mà là đến Đại Lý tự.

Hôm nay là ngày cả tộc Hà gia bị chém.

Hôm qua trước khi nghỉ trực, hắn ta nhận được một văn thư có đóng mộc của Thái tử do Bạch công công đưa tới. Trong văn thư, Thái tử lệnh cho hắn ta quan giám trảm.
Mạnh Thanh La khóc không ra nước mắt lấy lại tinh thần, thẹn quá hóa giận nói: “Chân, chân, chân của ta, đạp vào nước rồi.”

Yến Tu Trúc cúi đầu nhìn, một chân Mạnh Thanh La đạp vào bồn tắm, một chân nàng bên ngoài bồn tắm: “...”

Nàng đạp vào đó bằng cách nào thế?


Mạnh Thanh La kể cho Yến Tu Trúc nghe chuyện của Hà phủ và Thuận Tần, còn Yến Tu Trúc kể cho nàng nghe những chuyện mình trải qua ở Đông Bắc.

canvasb2c6302.png“Ừ, Chu đại nhân, Tần đại nhân và biểu ca ℓà ba quan giám trảm.” Mạnh Thanh La gật đầu.

“Nàng có muốn đi xem không?”







Bình Luận (0)
Comment