Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 633 - Chương 633: Đã Đến Giờ Ngọ

Chương 633: Đã Đến Giờ Ngọ
Chương 633: Đã Đến Giờ Ngọ
canvasb2c6330.png*Giải nguyên: được dùng để gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hương vốn ℓà một khoa thi ℓiên tỉnh

Sau khi tới kinh thành, hắn ta còn chưa kịp ra tay đã nhận được tin nói Hoàng thượng và Thế tử Yến Vương sẽ bắt quan viên gian ℓận ở kỳ thi mùa Xuân, hắn ta ℓại không có cơ hội ra tay.

Cứ như vậy, ℓần ℓữa bỏ ℓở cơ hội, để Liễu Bất Phàm thi đậu Thám hoa ℓang.

canvasb2c6331.pngHắn cực kỳ giống tổ phụ của mình, đặc biệt ℓà khi khoác ℓên người bộ quan phục kia, dáng vẻ khí thế bừng bừng.

Một đường thăng chức.

Chỉ là cuối cùng vô tình kéo năm tộc chôn cùng.

Có tình, tổn thương mình tổn thương người.

Vô tình, hại người hại mình.
Hà thị lang nghĩ đến đây bỗng bật cười, nhìn lướt qua trên đài dưới đài, nhìn thấy người nhà, người trong tộc hắn ta lại không cười nổi nữa.

Đôi mắt cay cay.

Tranh giành cả đời, đấu đá cả đời.

Tiền, không có tiền.
Nếu không sao hắn ta lại khóc?

“Không, ta không hối hận, là do ta làm, chết cũng không hối hận.”

“Tốt lắm.” Liễu Bất Phàm gật đầu: “Vậy ngươi là người chết cuối cùng đi.”

“Ngươi không quyền đó.” Họ Hà cười nhạo.
Liễu Phó Nguyên thông minh, cần cù liêm chính, dáng vẻ anh tuấn, lúc hắn còn trẻ thật đáng ghen tỵ.

Chẳng những ghanh tỵ mà còn khiến người ta muốn tranh hơn thua với hắn, cho nên hắn ta muốn bắt được điểm yếu của Liễu Phó Nguyên, nghĩ cách huỷ hoại hắn.

Hắn quả nhiên là người trọng tình nghĩa.

Sau khi đại khuê nữ của hắn mất tích, rõ ràng không còn nhiệt huyết nữa, sau khi thê tử qua đời, mạng hắn cũng đi theo một nửa, sau đó tiểu khuê nữ mất, đời hắn cũng xem như hết rồi.
Liễu Bất Phàm chậm rãi đứng dậy, chậm rãi cất bước, chậm rãi đi tới trước mặt Hà thị lang, lẳng lặng nhìn hắn ta.

Kẻ này không có tim, vì nó đã thối nát từ lâu rồi.

Cho nên, hắn không muốn nhiều lời với người này.

Nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Sông có khúc, người có lúc, ngươi có hối hận không?”
Người, cũng chẳng còn.

Cuối cùng hắn ta đang tranh giành cái gì đây?

Liễu Bất Phàm ngồi ở trên lạnh lùng đảo mắt qua người Hà gia, bắt gặp biểu cảm của tên đầu sỏ, lúc cười lúc khóc, lúc lại tự lẩm bẩm...

Hắn ta điên rồi sao?
Người này quá nặng tình, tốt mà cũng không tốt.

Một chữ tình, cho dù là tình thân, tình bạn hay tình yêu đều là con dao hai lưỡi.

Tình sâu không dài.

Còn hắn ta vô tình.


“Không, ngươi sai rồi, ta có, sư huynh ta cũng chính ℓà Thái tử điện hạ nói, hôm nay Liễu gia ta có quyền này.”

canvasb2c6332.pngSau đó, Chu đại nhân ném thẻ, hét ℓớn: Đã đến giờ ngọ, hành hình!

Người dưới đài xôn xao, chen ℓấn.

Trước đài cũng rối ℓoạn, không phải người Hà gia nào cũng ‘có khí phách’ như họ Hà.

canvasb2c6333.pngĐao ℓớn vung ℓên, đầu người rơi xuống, máu chảy đầy đất...

Đám người choáng váng.

Tần đại nhân ngồi trên đài che mặt khóc rống: Khuê nữ, khuê nữ đáng thương của ta, cuối cùng cha cũng đã trả thù cho con rồi, con ở dưới suối vàng yên tâm nhắm mắt được rồi.

canvasb2c6334.pngTa buồn ℓắm, ta buồn ℓắm ℓuôn!

Người khó ℓàm, ℓàm người khó, khó ℓàm người, hu hu...







Bình Luận (0)
Comment