Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 634 - Chương 634: Điên Rồi

Chương 634: Điên Rồi
Chương 634: Điên Rồi
canvasb2c6340.pngBăng đá đầy đủ, cũng không sợ hai đứa nhỏ bị nóng.

Đợi Yến Vương phi cũng đi ngủ trưa, Mạnh Thanh La mới ra về.

“Huyện chủ, huyện chủ...”

canvasb2c6341.png“Cho nên?”

Một cơn gió lớn thổi qua, bầu trời mây đen cuồn cuộn, Mạnh Thanh La nhìn bầu trời một chút, thì ra sắp có mưa to.

Trời tháng Sáu, mặt trẻ con, thay đổi thật thất thường.

Lúc Mạnh Thanh La ngồi lên xe ngựa, xe ngựa vừa mới lăn bánh, mưa to đã trút xuống.

Trên hình đài, đã hành hình xong.
Hai người lập tức nịnh bợ, nịnh bợ xong lại vui vẻ chạy đi dắt xe ngựa, đuổi theo xe ngựa.

Mạnh Thanh La nhìn bóng lưng vui vẻ của hai người, lắc đầu, trong đầu nàng đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ba người đeo kính râm giả ngầu.

Ba chàng đẹp trai mặc đồ cổ trang, thân hình cao lớn, đeo kính râm xoay người, tạo dáng, ừm, sau đó lại nhảy một bài Gangnam Style?

Ôi, không được nghĩ, không được nghĩ, vừa nghĩ tới đã nổi da gà, ánh mặt trời đang chói chang, đột nhiên lại cảm thấy có hơi lạnh...
Bất kể là mặt đất, hay là không khí, đều sạch sẽ.

Mưa to một lúc thì ngừng lại, trong không khí còn sót lại mùi cỏ cây, mùi bùn đất, chỉ là không còn hơi thở của người Hà gia.

Nghe thấy tin tức người Hà gia bị hành hình, tất cả đều bị Hoàng thượng ra lệnh chém giết, Thuận Tần Hà Quế Trân bị giam giữ trong Hoàng trang ngoài kinh thành lập tức nổi điên.

Cha nương không còn, nhà không còn, Hoàng thượng không cần nàng ta nữa, nhi tử chết rồi, tóc cũng đã mất...
“Ừ, ừ.” Hai người lập tức gật đầu điên cuồng, tất nhiên, tất nhiên là muốn rồi.

Bọn ta cũng là thiếu niên yêu cái đẹp mà, ai chẳng muốn giả ngầu, ai chẳng muốn ăn diện.

“Có cũng không ở trên người ta, ở trong nhà bên ngõ Hoa Mạch, đi thôi, các ngươi chạy theo xe ngựa, vừa hay tiện đường đưa ta về nhà.”

“Được thôi, huyện chủ ngươi tốt quá đi, ngươi đối xử với bọn ta thật tốt.”
Hai ngươi muốn tìm ta để...

Mạnh Thanh La thảnh thơi nhìn hai người, không chịu chủ động nói ra.

“Hì hì... à thì, huyện chủ này, kính mắt kiểu đó ngươi còn nữa không? Ta biết, kính mắt như vậy rất hiếm có... Thế tử nói, ở nước ngoài mới có.” Phì Ưng cười ngốc nghếch, gãi gãi đầu, ngại ngùng hỏi.

Mạnh Thanh La buồn cười nhìn hai người: “Hai ngươi cũng muốn à?”
Giám trản quan đã về hết, bách tính cũng đã đi về, nha dịch, bổ đầu, đao phủ cũng đã đi về.

Thi thể cũng bị lôi đi, chỉ để lại máu tươi đầy trên đất, không kịp xử lý.

Cơn mưa to này chính là một cơn mưa đúng dịp rất hiểu lòng người, gột rửa sạch sẽ vô số máu tươi trên mặt đất.

Mùi máu tươi trong không khí, cũng nhờ có cơn mưa này mà biến mất.


Nàng ta không còn thứ gì cả.

canvasb2c6342.pngBởi vì, nàng ta, cha nàng ta, ba người ca ca của nàng ta, có ai mà không ℓàm chuyện xấu, nhưng chức quan của cha nàng ta càng ℓúc càng cao, con cháu nhà nàng ta ℓại thịnh vượng, mỗi một người trong nhà nàng ta đều hưởng thụ vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp, được người khác hâm mộ ước ao.

Mà nhìn Liễu gia kia, ℓàm người hiền ℓành biết bao, vậy mà ℓại thê thảm biết bao, vất vả biết bao, khổ cực biết bao...







Bình Luận (0)
Comment