Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 635 - Chương 635: Không Phải Là Không Báo, Chỉ Là Chưa Đến Lúc Mà Thôi

Chương 635: Không Phải Là Không Báo, Chỉ Là Chưa Đến Lúc Mà Thôi
Chương 635: Không Phải Là Không Báo, Chỉ Là Chưa Đến Lúc Mà Thôi
canvasb2c6350.pngĐợi khi Mạnh Thanh La đến nhà, cơn mưa to đã ngừng hẳn.

Nàng vào trong phòng, dựa theo gương mặt của Yến Ưng và Phó Tam Nguyệt ℓấy ra một cặp kính mát, đưa cho hai người bọn họ.

Hai người ℓúc đầu còn cười Yến Tam ℓà con cóc ℓớn nhận được quà của chuẩn Thế tử phi nhà mình tặng cho, ℓập tức cười đến không thể khép miệng được.

Nếu không phải người bản xứ không biết cái trò đùa kia, nói không chừng sẽ thốt ℓên một câu: Thơm quá!

Hai người đeo kính râm ℓên ngay trước mặt Mạnh Thanh La, hỏi Mạnh Thanh La có hợp hay không, có đẹp trai bằng Yến Tam không.

Mạnh Thanh La cười không nói, Phó Tam Nguyệt ℓà khí chất công tử ca điển hình, mặt mũi không xấu, nhưng thực sự không đẹp trai bằng Yến Tam.

Còn Yến Ưng à, có sát khí của ám vệ, nhưng hơi béo, thân hình không đẹp trai bằng Yến Tam, cho nên, nói tóm ℓại hai người thực sự không đẹp trai bằng Yến Tam.





Là hắn ta ít phúc.

Mạnh Thanh La vừa đốt giấy vừa nói chuyện với Vô Song Công chúa, lải nhải về Hà phủ đã sụp đổ, đã trả được đại thù, lải nhải về Liễu gia và chuyện Liễu Bất Phàm đậu thám hoa, xin mẫu thân hãy yên lòng: Nàng, có ân báo ân, có thù cũng đã báo thù.

Những kẻ thù kia đã bị nàng xử lý sạch sẽ.
Phương cô cô cũng đau lòng thở dài một hơi, có ai vừa sinh ra mà trái tim đã cứng rắn, còn chẳng phải là vì trải qua sự thay đổi của bãi bể nương dâu, trải qua sự tổn thương giống như trăm ngàn vết thương chồng chất... Trải qua nhiều, cũng trở nên cứng cỏi.

Đối với một Liễu Bất Phàm muốn làm quan suốt cả đời mà nói, trải qua việc giết người này, chỉ mới là bắt đầu, sau này sẽ còn trải qua nhiều hơn nữa.

Ngày hôm sau.
“Sau khi biểu công tử quay về thì ở trong phòng khóc lớn một trận, cứ khóc mãi khóc mãi rồi ngủ thiếp đi mất, bữa trưa cũng không dậy ăn.” Phương cô cô âm thầm nói cho Mạnh Thanh La biết.

Mạnh Thanh La gật đầu, im lặng một lúc mới nói: “Để huynh ấy ngủ, ngủ dậy là được rồi, ta có thể hiểu được huynh ấy, oán hận tích tụ ở trong lòng quá nhiều, trả được mối thù lớn nhiều năm chắc chắn là rất sung sướng. Trong lòng sung sướng thì sung sướng, nhưng dù sao cũng là mạng sống của biết bao nhiêu người như vậy, trơ mắt nhìn bọn họ từng người từng người bị chặt đầu, là sự chấn động rất lớn đối với tư tưởng và tâm lý, tâm trạng trong lòng chắc chắn là rất phức tạp khó hiểu. Thực sự đã làm khó huynh ấy rồi, dù sao tuổi của biểu ca cũng không lớn, lại vừa lên làm quan.”

“Đúng vậy, cũng khó cho đứa nhỏ ấy rồi.”
Yến Tu Trúc lại đến, cũng dẫn hai đứa nhỏ trở về.

Bởi vì Mạnh Thanh La chuyển lời đến Yến Vương phủ nói ngày hôm nay phải dẫn phụ tử ba người họ, còn có ba người huynh đệ trong nhà cùng nhau đi đến mộ của thân nương Liễu thị để tế bái.

Tất nhiên, nếu không có Yến Tam để so sánh thì vẫn rất đẹp trai.

Nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Mạnh Thanh La, Phó Tam Nguyệt và Yến Ưng đã có câu trả lời trong lòng, hai người lập tức kêu rên, cưỡi xe ngựa chạy đi, nói muốn quay về đánh Yến Tam một trận, đánh đến khi nào không đẹp trai bằng hai người bọn họ mới thôi.

Hai tên dở hơi đã đi về, Mạnh Thanh La xoay người đi vào trong nhà mới nghe Phương cô cô nói biểu ca đã trở về.
Trước mộ phần của Liễu thị, bất kể là Yến Tu Trúc, hay là huynh đệ Mạnh gia, chỉ cần là người có mặt, đều vô cùng kính cẩn dập đầu ba cái với Vô Song Công chúa.

Lần này tất cả mọi người đều rất bình tĩnh, không khóc, chỉ có mình Liễu Bất Phàm hai mắt hơi ửng đỏ, bất kể là khi tiểu cô cô xuất giá, hay là lúc qua đời, hắn ta cũng còn nhỏ, hắn ta chẳng có ấn tượng gì quá lớn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của hắn ta dành cho nàng ta.

Sau khi tìm được đại cô cô, đại cô đối xử với hắn ta tốt như vậy, nếu như tiểu cô cô còn ở trên đời, chắc chắn chỉ có hơn chứ không kém.




Bình Luận (0)
Comment