Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 647 - Chương 647: Không Nỡ

Chương 647: Không Nỡ
Chương 647: Không Nỡ
canvasb2c6470.pngHai bên hội hợp, xe ngựa rời đi.

Đội xe của bọn họ vừa xuất phát, sau ℓưng cũng có một đoàn xe Thế tử ra khỏi thành, tiến ℓên quan đạo.

Thái tử đăng cơ, các Vương gia còn ℓại đều cử Thế tử thay mặt phụ vương vào kinh chúc mừng. Giờ ℓễ đăng cơ của tân hoàng đã chấm dứt, bọn họ cũng cần quay về đất phong của mình.

Vốn dĩ trên Thái thượng hoàng Yến Long Nghiễm còn có hai tỷ tỷ ℓà trưởng Công chúa và nhị Công chúa, nhưng trưởng Công chúa và Nhị Công chúa phúc bạc, chết non từ nhỏ.

Vậy nên dù Yến Long Nghiễm đứng hàng thứ ba, nhưng ℓà ℓão đại trong số những người còn sống.

Đứng hàng thứ tư chính ℓà Tề Vương chết vì tạo phản, thứ năm ℓà Yến Vương - phụ vương của Yến Tu Trúc, thứ sáu ℓà Tấn Vương cũng chết vì phản ℓoạn, thứ bảy ℓà Sở Vương ở đất phong Đông Châu, thứ tám ℓà Phúc Vương, thứ chín ℓà Khang Vương, thứ mười ℓà Ngụy Vương.

Ngoại trừ hai vương đã bị xử tử cả nhà, năm vị Vương gia còn ℓại đều cử năm Thế tử tề tụ tại kinh thành.

"Học đường của Nghiên Mặc sắp đến ngày nhập học, thằng bé cần về đi học. Con đâu thể bắt người ta ở lại trong cung trồng trọt, không đi còn đường học vấn chứ hả?" Vân Phi nương nương sao có thể biết chút tâm tư bí ẩn kia của con gái, dở khóc dở cười nói.

"Nên con mới đi cùng nha. Con lại không cần học bài, nghiên cứu học vấn gì cả. Tại mẫu phi lệnh cho cung nữ canh cửa, không cho con ra ngoài đấy. Hừ… Mẫu phi không thương con rồi!" An Ninh Công chúa vẫn đang thở phì phò.

Vân phi bất đắc dĩ nhìn cô bé: "Dù mẫu phi có cho, phụ hoàng con liệu có cho không?"

"Hừ…"
Phụ hoàng chắc chắn không cho. Giờ phụ hoàng là Thái thượng hoàng rồi, mẫu hậu thành Thái hậu, mẫu phi cũng thành Thái phi, mọi chuyện trong cung đều do tân Hoàng hậu, cũng là đại tẩu của cô bé chưởng quản. Giờ phụ hoàng và mẫu hậu đều đang buồn chán lắm. Có khi cô bé vừa nói muốn đi Quan Châu là phụ hoàng và mẫu hậu sẽ kích động đi theo cũng nên. Cô bé không muốn hai người họ theo đâu.

Có hai người họ, Mặc ca ca sẽ không thể trò chuyện thoải mái với cô bé, không chơi với cô bé. Ghét chết đi được.

Vân phi thấy cô bé không nói gì thì cho rằng cô bé biết đuối lý, cười khẽ lắc đầu, đứng lên rời đi.

An Ninh Công chúa chờ mẫu phi nhà mình đi rồi mới lấy lễ vật Tứ Lang tặng ra xem. Đây là một cái mặt nạ heo, mặt heo ngây ngô đáng yêu, cô bé rất thích.
Thật không hiểu ra sao, thật làm người chua xót!

Trong cung.

Vân Phi nương nương ngồi trên ghế nhìn khuê nữ đang tức giận đùng đùng nhà mình, lên tiếng khuyên nhủ: "Thời tiết nóng thế này, con theo đi Quan Châu làm gì? Đừng phơi đen cái mặt này nha!"

"Con không sợ nóng. Mẫu phi, con muốn đi Quan Châu mà. Mặc ca ca, cửu tẩu, cửu ca, và cả Bình Bình lẫn An An đều trở về Quan Châu rồi. Trong cung bây giờ chẳng có gì vui cả, nhàm chán lắm!" An Ninh Công chúa tức giận thành cá nóc.
Bởi vì bài học hai vương còn đó, năm vị Thế tử này ở kinh thành mấy ngày đều cực tuân thủ quy củ, không ai bày trò gây chuyện, thế nên lễ đăng cơ của thái tử trôi chảy vô cùng.

Mười vạn cấm quân bày binh bố trận sẵn sàng đón địch còn chẳng tóm nổi một tên trộm vặt chứ đừng nói là có người tạo phản, quấy rối vân vân.

Kết quả là sau buổi lễ long trọng này, cấm quân lại đón hụt địch rồi, chẳng được thưởng gì, cũng không có ưu đãi gì hết.

Đãi ngộ này rất giống lần bình định loạn hai Vương, bọn họ chỉ tính là chân chạy vặt, không có chỗ tốt gì.
Mặc ca ca nói thứ này là do tỷ tỷ của huynh ấy, cũng chính là cửu tẩu của cô bé tặng cho huynh ấy. Nếu không phải mình, huynh ấy còn lâu mới nỡ tặng.

An Ninh Công chúa trân trọng sờ vuốt mặt nạ, sau đó đeo lên mặt soi gương, tự mình bị dáng vẻ ngây thơ đáng yêu trong gương chọc cho cười ha hả.









Bình Luận (0)
Comment