Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 648 - Chương 648: Sao Lần Nào Cũng Chỉ Có Bé Là Người Bị Bỏ Lại!

Chương 648: Sao Lần Nào Cũng Chỉ Có Bé Là Người Bị Bỏ Lại!
Chương 648: Sao Lần Nào Cũng Chỉ Có Bé Là Người Bị Bỏ Lại!
canvasb2c6480.pngTại sao? Tại sao chứ?

Sao ℓần nào cũng chỉ có bé ℓà người bị bỏ ℓại!

Sao bé không được đi theo đến Quan Châu, đến Quan Châu cũng có thể học hành chăm chỉ mà? Đưa ℓão sư theo cùng ℓà được đấy thôi.

canvasb2c6481.pngYến Mân càng nghĩ càng tủi thân, ôm cặp sách đeo vai Mạnh Thanh La tặng mình ngồi tét trong góc, đưa ℓưng về phía tân Hoàng hậu khóc tu tu…

"Được rồi, được rồi, đừng khóc. Chờ sắp tới cửu thẩm và Bình Bình, An An lại đến kinh thành là con có thể gặp mọi người rồi." Tân Hoàng hậu nhìn Yến Mân khóc đến mức mắt đỏ như mắt thỏ thì vừa đau lòng vừa chua xót, âm thầm thở dài một hơi.

Yến Mân vừa ra đời đã định là không có được tuổi thơ như những đứa bé khác. Giờ Thái tử đã là tân hoàng, mà bé là trưởng tử, tiếp đến sẽ là Thái tử, sau này chính là Hoàng đế… Bé càng không có tư cách thuận theo tính tình của chính mình để cư xử, nói chuyện, chơi đùa.
Ba người Mạnh Thanh La, Yến Tu Trúc và Bình Bình ngồi một xe, An An thì lên xe của Yến Vương phi với tổ mẫu nhà mình.

Lúc Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc ở kinh thành vẫn là ai bận việc của người nấy, ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, hiếm lắm mới có dịp ở bên nhau cả ngày, có thể ngồi cả ngày không chán.
Mạnh Thanh La ngắm Bình Bình tựa vào tháp đọc sách, be bé như vậy mà đã ra dáng trầm ổn rồi. Từ lúc bé học biết chữ đến giờ đã học rất nhiều, hiện tại cũng tự đọc được rồi. Tuy chỉ đọc chút sách đơn giản, còn nhiều chữ phức tạp chưa biết hết nhưng vẫn rất thích đọc sách. Nàng không khỏi nhớ tới lời Hoàng đế cữu cữu nói với nàng khi ở Đại Yến.

"Tu Trúc." Mạnh Thanh La gọi Yến Tu Trúc.
Trên đường từ kinh thành trở về Quan Châu, xe ngựa của Yến Vương phủ chậm rãi đi tới.

Huynh đệ Nhị Lang và Tứ Lang ngồi một xe.
Đứa nhỏ tội nghiệp!

Nếu là tước đây, bé nhất định sẽ la hét, nói mình không muốn làm thái tôn, không muốn ở Đông cung, bé chỉ muốn đi chỗ cửu thúc ở Quan Châu thôi.

Nhưng dù gì cũng bị lão sư dạy bảo lâu như vậy rồi, bé biết lời này ở trong cung là tối kỵ, không thể nói, không được phép nói. Bởi vậy bé tấm tức, bé tủi thân, bé chỉ có thể khóc, dùng tiếng khóc biểu đạt bất mãn, còn không được nói bất cứ điều gì khác!


"Hả?" Yến Tu Trúc kinh ngạc nhìn về phía nàng, bởi vì Mạnh Thanh La rất ít khi nghiêm túc gọi đích danh hắn như vậy.

canvasb2c6482.pngNgười thừa kế gì cơ?

Yến Tu Trúc không kịp phản ứng, Liễu gia có cái gì mà kế thừa?

Huống chi Liễu gia cũng không phải không có nhi tử, có hai đứa ℓiền ấy chứ. Bình Bình còn ℓà trưởng tử của hắn nữa, sau này kế thừa Yến Vương phủ cơ mà.

canvasb2c6483.pngYến Tu Trúc đánh rơi thứ trong tay xuống đất, vẻ nghi hoặc trên mặt biến thành khiếp sợ, ánh mắt tràn đầy ý tứ: Tức phụ, ta nghe ℓầm hay nàng mê sảng đấy?

Nhà ai có thể chắp tay tặng giang sơn giàu có của mình cho người khác?







Bình Luận (0)
Comment