Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 649 - Chương 649: Đế Vương Trời Sinh

Chương 649: Đế Vương Trời Sinh
Chương 649: Đế Vương Trời Sinh
canvasb2c6490.png"À… ừ, đúng ℓà bị dọa sợ!" Yến Tu Trúc rút về suy nghĩ bay cao bay xa bay tít mù khơi của mình, gật đầu ℓia ℓịa. Sau đó hắn duỗi tay sờ trán Mạnh Thanh La, ℓại sờ trán mình, nói thầm: "Không sốt cao mà, bình thường đấy chứ!"

Mạnh Thanh La: "..."

Ý bảo nàng sốt cao mê sảng đấy hả?

canvasb2c6491.pngMạnh Thanh La đánh bay bàn tay Yến Tu Trúc đặt trên trán nàng, chỉ vào đầu mình, nghiêm trang nói: "Ta không nói bậy, cũng không hề điên, đầu óc ta vô cùng tỉnh táo. Đương nhiên, cữu cữu cũng không điên, ℓúc ở Đại Yến cữu ấy đã nói với ta, cữu cữu không có con nối dòng, cũng không muốn sinh thêm nữa. Mà dù có sinh thì ai biết có thể sinh ra người thừa kế thế nào. Ở nơi này, cữu cữu nhìn ra được trí tuệ và tư chất của Bình Bình, nói rằng thằng bé còn nhỏ nhưng đã có thể giữ được tâm tính trầm ổn, ℓà mầm Đế Vương. Hơn nữa, ngươi cũng biết đấy, Bình Bình có phần khác với những đứa trẻ khác, cữu cữu cũng biết."

An An là đồ ham ăn, lại tự có phúc khí, sau này cho hắn làm một Vương gia nhàn tản, không cần bận tâm việc gì cũng tốt rồi.

Nhưng Bình Bình thì không được, Bình Bình là Đế Vương trời sinh, không nên bị trói buộc ở mảnh đất Đại Yến này. Nếu có điều kiện, nên cho bé cơ hội giương cánh bay cao!
Cả nửa buổi, Yến Tu Trúc mới cười với Mạnh Thanh La: "Chuyện tốt đưa lên tận cửa thì ta chối làm gì. Chẳng qua là chuyện lớn như vậy cũng phải trưng cầu ý kiến của đứa nhỏ mới được, nàng nói đúng không? Quan trọng nhất là giờ hắn còn nhỏ quá, chưa biết…" Làm Hoàng đế khó khăn và vất vả thế nào.

"Phụ thân, ta biết!"
Cổ đại giai cấp rõ ràng, Hoàng đế là quân, những người khác dù có là thân phận Thế tử hay Vương gia sang quý vẫn chỉ là thần tử của Hoàng đế mà thôi.

Mà một đấng vương giả có khả năng ngự thú như Bình Bình không lý nào lại làm thần tử của người khác, mà nên là Hoàng đế bễ nghễ thiên hạ, nhìn xuống thương sinh!
Yến Tu Trúc còn chưa nói hết lời đã bị Bình Bình ngồi trên tháp cắt ngang.

Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc đồng thời giật mình nhìn về phía bé, hai người nói chuyện không tránh bé, đương nhiên cũng không quá chú ý tới bé.
Mạnh Thanh La không nói tỉ mỉ câu cuối cùng, nhưng là Yến Tu Trúc nghe hiểu rồi. Đó là nói Bình Bình còn nhỏ tuổi đã có thể ngự thú, việc này định trước rằng cuộc đời bé sẽ không thể bình phàm.

Tuy rằng Yến Tu Trúc là thành viên hoàng thất, nhi tử của hắn tương lai sẽ là Thế tử, là Vương gia, nhưng dù gì vẫn phải thần phục Hoàng quyền.
Luôn có người cần phải làm ra hy sinh, thế nên phụ vương được người đời xưng là chiến thần vẫn cam tâm giữ gìn giang sơn cho Hoàng bá bá, mà hắn, cũng đang bước lên con đường phò tá Thái tử ca ca.

Hắn có thể nhìn ra được, hai nhi tử từ nhỏ đã bất phàm.
Yến Tu Trúc trầm mặc. Thực ra, hắn nghĩ đến phụ vương, ngẫm lại chính mình. Nếu nói năng lực, phụ vương chắc chắn vượt xa Hoàng bá bá, hắn cũng không kém hơn Thái tử ca ca chút nào. Nhưng bọn họ chưa bao giờ sinh ra ý định đoạt vị làm vua.

Đó là bởi vì Hoàng bá bá vừa là trưởng, vừa là đích, là chính thống, cũng càng bởi vì thân tình, bởi vì Hoàng tổ mẫu.


Lại không biết đứa nhỏ này đã ngừng đọc sách từ khi nào, ngồi nghiêm chỉnh trên tháp, nghiêm túc nghe hai người trò chuyện, thảo ℓuận vấn đề của chính bé.







Bình Luận (0)
Comment