Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 694 - Chương 694: Bị Thương

Chương 694: Bị Thương
Chương 694: Bị Thương
canvasb2c6940.pngNgày hôm sau.

Dưới ánh mắt của Ôn huyện ℓệnh và Đỗ Như Thủy, đoàn ngườin Mạnh Thanh La rời khỏi Lâm Hà huyện, ngoại trừ Diệp Phong vẫn đi theo Mạnh Thanh La thì mười bốn người khác của đội hộ tống đều ở ℓại và chờ ℓệnh của nàng.

Bởi vì sau khi quán tôm ở Quan Châu thành mở cửa thì bọn họ phải chạy đi chạy ℓại giữa Quan Châu thành và Lâm Hà huyện để thu và giao tôm.

canvasb2c6941.pngQuan viên Quan Châu dưới sự quản ℓý của Yến Tu Trúc, đặc biệt ℓà quan viên phủ nha trước mắt hắn, ai cũng nghèo đến mức chỉ có hai bàn tay trắng, rất thanh ℓiêm.

Suốt đường đi ngựa không hề ngừng chạy, đầu tiên là vì nhớ Mạnh Thanh La và hai đứa nhỏ; thứ hai là muốn trở về đón tết Trung thu cùng Mạnh Thanh La và hai bé con như lời mình đã hứa; thứ ba là muốn trở về sớm để thu xếp đến Mạnh gia hạ sính lễ.

Hạ sính lễ xong, chính là thỉnh kỳ, thời gian thành thân của hai người cũng được định ra rồi.

"A La, Bình Bình, An An …” Lúc Yến Tu Trúc đến Mạnh gia, hắn biết ba mẫu tử đang chơi dưới giàn nho ở hậu viên nên lập tức tới hậu viện.

Năm nay dù là trồng nho hay cây ăn quả khác, có thể là do năm đầu tiên trồng, tuy rằng chúng đều tươi tốt nhưng lại ra ít quả, chỉ đủ cho người trong nhà ăn.
Không biết là Bình Bình hay An An đã đụng phải chỗ nào của hắn mà Mạnh Thanh La theo sau hai bé lại nghe thấy hắn hít một hơi khí lạnh.

"Chàng bị thương sao?” Mạnh Thanh La nhíu mày, đi vài bước tới trước mặt Yến Tu Trúc.

"Không có, không bị thương.” Yến Tu Trúc ngoài miệng không thừa nhận nhưng động tác khi ôm cả hai bé cưng đã dừng lại một cách rõ ràng.

“Bình Bình, An An, hai con xuống đi.”


Đợi đến khi Yến Tu Trúc từ Giang Nam trở về Quan Châu, Quan Châu thành đã mở ra hai tửu lâu làm ăn phát đạt.

Một nơi là "Quán tôm vạn sự như ý” do Mạnh Thanh La mở, một nơi khác là tửu lâu do Ngô tri phủ và Vạn đồng tri hợp tác, cũng là tửu lâu bán tôm hùm đất là chủ yếu và kèm thêm các món khác.

Yến Tu Trúc nóng lòng về nhà, bụi bặm mệt mỏi trở về Quan Châu vào đêm ngày mười bốn tháng tám.
“Cha …”

Hai bé Bình Bình và An An ngay lập tức nhấc chân ngắn, giang hai tay nhào về phía hắn.

Yến Tu Trúc ngồi xổm xuống, mỉm cười, cũng giang hai tay đón lấy hai bé cưng.

“Á…”
Nghe nói khi tri phủ tiền nhiệm là Hồ tri phủ được điều về kinh thành, trong nhà thậm chí không có nổi một chiếc xe ngựa, phải đi thuê xe ngựa, hơn nữa còn chỉ thuê hai chiếc xe, một chiếc chở người, một chiếc chở vật, toàn bộ tài sản chỉ trên một chiếc xe ngựa, đúng là vô cùng đáng thương.

Nhưng gia quyến quan viên cũng phải sống mà, đặc biệt là quan viên trong nhà có nhiều hài tử.

“Mấy ngày nay ta đều ở Quan Châu thành, tạm thời sẽ ở tại Yến Vương phủ, ngươi bảo phu nhân của ngươi đến Yến Vương phủ tìm ta!”

“Dạ, vâng, vâng, cảm ơn huyện chủ.” Ngô tri phủ vui vẻ cảm ơn, nói chuyện với người thông minh thật thoải mái.
“Con biết rồi! Cha, cha bị thương ở đâu vậy?”

Hai bé cưng nghe mẫu thân nói vậy thì giãy giụa không muốn để phụ thân ôm nữa, còn muốn vươn tay ra vén y phục của Yến Tu Trúc lên để kiểm tra.

Yến Tu Trúc đành phải đặt hai bé xuống, biết không thể giấu được nên cũng không giấu giếm nữa, hắn nhẹ nhàng xắn tay áo bên trái lên và để lộ vết thương trên tay trái.

Vết thương đã được băng bó nên không nhìn ra nặng hay nhẹ.
Thậm chí có cây còn không ra quả, gia gia nói chuyện này rất bình thường, muốn sai quả thì phải đợi mùa vụ sang năm.

Không có trái cây nên Mạnh Thanh La cũng từ bỏ ý định làm trái cây đóng hộp và ủ rượu vang nho trong năm nay.

“Chàng về rồi à!” Mạnh Thanh La nghe thấy tiếng hắn thì quay đầu lại mỉm cười.

“Cha …”


"Nhìn đi, chỉ ℓà một vết thương nhỏ thôi.” Yến Tu Trúc trình bày với Mạnh Thanh La và hai bé cưng.

“Cha, có đau không?”







Bình Luận (0)
Comment