Chương 695: Cha, Con Thổi Cho Cha, Thổi Thì Sẽ Không Đau Nữa
Chương 695: Cha, Con Thổi Cho Cha, Thổi Thì Sẽ Không Đau Nữa
Chờ hai bé an ủi Yến Tu Trúc xong thì Mạnh Thanh La mới mở miệng hỏi: “Bôi thuốc chưa? Có dùng nước tiên ta đưa cho chàng không? ”
“Ta đã dùng thuốc cầm máu, kim sang dược rồi, chưa dùng nước tiên vì chưa tới thời điểm sống còn.” Yến Tu Trúc tự nhiên đáp ℓại Mạnh Thanh La.
Mạnh Thanh La mím môi một cái: “…” Cái đồ cố chấp này!
“Ừ, mới đêm qua thôi, trên đường trở về bị ám toán, đối phương có rất nhiều người, công phu cũng không thấp, mục đích ℓà nhắm vào chứng cứ mà chúng ta thu thập được và người bị áp giải.”
“Không bắt được!” Yến Tu Trúc lắc đầu: “Mục đích của đợt ám toán này rất rõ ràng, một là chúng ta chết hai là bọn họ chết, những người đó đều là tử sĩ, trong lúc hỗn loạn có hai người không bị giết chết và cũng không trốn thoát được, có lẽ biết bị chúng ta bắt được sẽ không có kết cục tốt nên ngay sau đó cả hai đều tự sát bằng cách cắn độc.”
“Trong miệng chứa độc? Chẳng trách!” Mạnh Thanh La hiểu cách làm này, thà chết cũng không thể rơi vào tay kẻ địch.
So với bị đối phương hành hạ thì không bằng chết một cách thống khoái.Mạnh Thanh La nghe xong thì nhướng mày: “Đối phương có thân phận gì? Lại dám trắng trợn cướp người đoạt chứng cứ trong tay chàng!”
“Chắc là người của Yến Tu Diễn! Trước khi rời khỏi Giang Nam, chắc lão Thập Nhất vô tình biết được chuyện gì đó nên mới nhắc nhở ta cẩn thận, cho nên ta vẫn luôn đề phòng y phái người tấn công, mãi cho đến khi tất cả quan viên ở Giang Nam liên quan đến bị ta bắt hết mà y cũng không ra tay, ta còn kinh ngạc. Đến tận khi ta chuẩn bị về kinh thì y mới ra tay, ừm, đúng là một người trầm ổn, ta đã đánh giá thấp y.”
“Có bắt sống được không?”“Nương, cha, chúng con trở lại rồi.” Hai bé chạy lại, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Hòm thuốc bị hai bé treo trên cổ Nhị Hắc.
Mạnh Thanh La gỡ hòm thuốc xuống, mở ra, cẩn thận rửa vết thương cho Yến Tu Trúc một lượt, sau đó lại dùng nước linh tuyền rửa sạch, bôi thuốc rồi băng bó lại cẩn thận.Hắn phải ôm cánh tay lắc lư khắp nơi sao?
“Ha ha ha... Cha, trên tay cha có một con bướm lớn, buồn cười quá!” An An Bình Bình nhìn chiếc nơ lớn trên tay cha thì quên mất cảm giác đau lòng khi nhìn thấy vết thương, đứng đó cười vui vẻ.
“Chàng bị thương nên phải giữ miệng vết thương luôn khô ráo, thông thoáng. Tại sao lại dùng quần áo che lại? Bị thương thì bị thương thôi, cần gì phải giấu?”“Đáng tiếc lại để Yến Tu Diễn trốn thoát, sau này chắc chắn sẽ lại gây họa!” Mạnh Thanh La vừa nói vừa mở băng gạc trên tay Yến Tu Trúc ra, không nhịn được cau mày.
Miệng vết thương rất sâu và hẹp, trông giống như vết thương do mũi tên bắn.
“Đừng lo lắng, những người đó...”Yến Tu Trúc: “ ...” Còn không phải sợ nàng và hai đứa nhỏ lo lắng sao?!
“Hôm nay là ngày mười lăm, trăng tròn, là ngày cả nhà đoàn viên, buổi tối gọi thêm cả mẫu phi của chàng tới nhà ta ăn tết?” Mạnh Thanh La hỏi Yến Tu Trúc.
“Được!” Yến Tu Trúc vui vẻ gật đầu.Cuối cùng, miếng băng gạc băng bó miệng vết thương được Mạnh Thanh La buộc thành một cái nơ.
Yến Tu Trúc nhìn chiếc nơ lớn màu trắng trên cánh tay mình: “....”
Bây giờ làm thế nào để kéo ống tay áo xuống đây?
“Cửu ca, Cửu ca... Cửu tẩu, Cửu ca đã về rồi sao?” Giọng nói của tiểu mập mạp từ trong viện truyền đến.
“Thập Nhất thúc, chúng ta ở đây.” Mạnh Thanh La chưa kịp nói gì thì An An đã ℓạch bạch chạy đi đón người.
“Trong khoảng thời gian đệ ấy ở đây có gây rắc rối gì cho nàng không?” Yến Tu Trúc hỏi Mạnh Thanh La.
“Có thể có rắc rối gì chứ? À, theo dõi việc đệ ấy giảm cân thì có hơi khó, những chuyện khác đều rất thoải mái, chỉ cần nhờ đệ ấy ℓàm ℓà đệ ấy sẽ ℓàm, cũng giống như An An vậy, chỉ cần có đồ ăn ngon thì mọi việc đều dễ nói.” Mạnh Thanh La cười khúc khích.