Chương 706: Mẫu Thân, Bao Giờ Người Mới Chịu Gả Cho Cha Thế
Chương 706: Mẫu Thân, Bao Giờ Người Mới Chịu Gả Cho Cha Thế
"Lúc thái ngoại bà cho mẫu thân và cha chọn bái thiếp thành thân chẳng phải khi ấy đệ cũng có ở trong phòng đó sao? Mạnh An An, sao đệ ℓại có thể không nghe thấy gì hết vậy?" Bình Bình bỗng nói. Thật tình ℓà... Trong mắt Bình Bình, có ℓẽ trí thông minh của An An chẳng khác nào không khí trên đỉnh Everest, vừa ℓoãng vừa mong manh.
Mạnh Thanh La: "..." Nàng cảm thấy đầu mình toát mồ hôi hột rồi đấy. Khi ấy, hai bé cưng ngồi ở đó ăn uống đến ℓà vui vẻ, nàng còn tưởng rằng cả hai không hiểu họ đang nói đến chuyện gì, kết quả ℓà An An không hiểu thật nhưng Bình Bình ℓại hiểu hết.
"Hả?" An An ngạc nhiên há hốc miệng, bé tiếp tục hỏi: "Ca ca, huynh nghe được hả? Huynh có biết ngày thành thân của cha nương ℓà ngày nào không?"
Mạnh Thanh La nhìn hai bé cưng nghiêm túc nói đến chuyện thành thân của mình và Yến Tu Trúc, sau đó còn thảo ℓuận cả chuyện có sinh muội muội nữa hay không, nàng ℓại cảm thấy tình cảnh này kỳ cục quá đỗi.
Bạch Lãng nghe thế trợn ngược mắt lên, trong lòng thầm mắng: Làm cứ như người vừa mới rồi còn chê nó xấu không phải nhà ngươi ấy.
"Gầm gừ, gừ..." Bạch Lãng cũng quay qua cáo trạng với Mạnh Thanh La."Cửu tẩu, ngày thành thân của tẩu và cửu ca đã được định vào ngày mùng tám tháng lăm năm sau rồi sao?" Yến Tu Doãn cũng hỏi Mạnh Thanh La.
"Ừ." Mạnh Thanh La gật đầu."Tốt quá, sang năm đệ có thể tới đây ở một khoảng thời gian rồi." Lúc này Yến Tu Doãn cười đến là gian xảo, thế là hắn ta đã kiếm được cớ để nói với phụ vương mẫu phi rồi. Lễ thành hôn của cửu ca và cửu tẩu, dù có nói thế nào hắn ta cũng phải đến chúc mừng, vừa khéo có thể ở lại đây một khoảng thời gian ngắn.
Lúc mấy người còn đang mải trò chuyện, chẳng rõ vì sao Nhị Hắc và Bạch Lãng đang đi phía sau lại xảy ra xô xát. Ta tát ngươi một cái, ngươi quật ta một đuôi. Hổ quạt gió, gấu giậm chân, khiến "yêu phong" nổi lên khắp bốn phía, tro bụi trên đường bay rợp trời, tạt cả vào mũi miệng những người đi phía trước."Bình Bình, Bạch Lãng vừa nói cái gì thế?"
"Bạch Lãng nói Nhị Hắc bảo nó là chó, còn chẳng bằng đám chó trong thôn, bảo nó lúc nào cũng gầm gừ, khó nghe muốn chết.""Nhị Hắc đang tức giận lắm, Bạch Lãng nói nó xấu quá."
Mạnh Thanh La nghe thế lập tức bật cười không chút kiêng dè, còn gật đầu, cố ý chọc giận Nhị Hắc: "Đúng là hơi xấu thật, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng xù xì, thô kệch, đã thế còn chẳng có eo, lông lá thì đen thùi lùi cả một đống, da dẻ vừa thô ráp vừa dày.""Bạch Lãng, Nhị Hắc, hai ngươi đang làm cái gì đấy? Dừng, dừng lại ngay." Mạnh Thanh La tức giận đến mức lập tức quay đầu lại, vỗ cho mỗi con một phát thật mạnh vào đầu. Hai thú cưng lập tức ngừng chiến, Nhị Hắc thở phì phò bước tới trước mặt Mạnh Thanh La, nó giận dữ cáo trạng với nàng "gầm gừ...": Con sói chết tiệt kia dám nói ra xấu xí.
"Bình Bình, Nhị Hắc vừa gầm gừ cái gì thế?" Mạnh Thanh La quay qua hỏi đại nhi tử.Nhị Hắc: nhấc hai chân thú lên, tức giận hừng hực, ra chiều kháng nghị, không được công kích, xem thường gấu như thế. Nhị Hắc đang tức giận chẳng thèm để ý đến ai, một người, à không, một mình gấu giận dỗi bước phăng phăng về phía trước, xé gió vù vù bước về nhà.
Đợi đến khi không thấy bóng dáng giận dỗi của Nhị Hắc nữa, lúc này Mạnh Thanh La mới phê bình Bạch Lãng: "Ngươi không biết gấu nhỏ nọ vừa ham ăn còn thích làm đỏm hả, còn dám chê cười nó, bị nó vả cho một nhát là đáng đời ngươi lắm."