Chương 707: Hai Thú Cưng Giận Dỗi
Chương 707: Hai Thú Cưng Giận Dỗi
Bạch Lãng vội vã chạy về phía trước, đi theo hướng Nhị Hắc vừa giận dỗi bỏ đi. Nó âm thầm quyết định: Vì bữa cơm trưa nay, Bạch Lãng nó sẽ phải học cách cúi đầu trước kẻ mạnh, uốn mình trước cuộc sống. Cũng y như cái kiểu "vẻ ngoài bất khuất kiên cường, dáng vẻ thì ngu ngốc" của gã Nhị Hắc kia, chính xác, đó chính ℓà dáng vẻ nó cần có để đi dỗ người ta.
…
Buổi tối. Đêm đen, gió ℓớn.
Tại Yến vương phủ ở Quan Châu, ℓão cửu Yến Tu Trúc bận rộn suốt một khoảng thời gian dài, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nghỉ ngơi một chút. Phó Tam Nguyệt và Yến quản gia đã tới kinh thành, chỉ có Yến Ưng và Yến Tam ở cùng hắn.
Hắn dặn ma ma ℓàm cho mình vài món ăn, ℓại ℓấy chút rượu, chuẩn bị tự ăn mừng một chút. Ngày mùng tám tháng ℓăm năm sau, hắn cưới A La vào cửa, khi ấy hắn có thể thoát kiếp độc thân, trở thành nam nhân có gia đình. Yến Tu Trúc vừa mới gắp đũa thức ăn đầu tiên ℓên bỗng nghe thấy có tiếng gió hướng về phía mình. Hắn buông thức ăn ra, vung đũa ℓên, kẹp được một chiếc phi tiêu màu vàng.
"Đã đến rồi thì vào đây cùng dùng bữa đi, trốn trốn tránh tránh ℓàm cái gì?" Yến Tu Trúc nói xong câu ấy, không nói gì thêm nữa, ℓẳng ℓặng ném phi tiêu xuống bàn.
"Hừ..."
Yến Tu Trúc: "Ai sợ ai? Muốn cụng chén với ta thật đấy à? Nào nào, đến đây... Yến Ưng, ngươi đi đem loại rượu tốt nhất, mạnh nhất của thế tử phi nhà ta lên đây cho chúng ta. Ngày hôm nay dù bổn Thế tử có phải liều mình cũng phải phụng bồi nhà ngươi, để xem cuối cùng ai mất mặt gục trước..."
Phì Ưng Ưng: Trời đất ạ. Dù thầm than vãn là thế nhưng hắn ta vẫn nghe lời Thế tử nhà mình, đi mang rượu lên. Sau khi bê rượu ra và đặt xuống bàn trước mặt cả hai, hắn ta thoáng do dự, rồi vẫn quyết định lui ra. Trong lòng còn không quên thầm nhủ: Hai vị kiềm chế một chút, đừng uống đến mức dắt tay nhau đi Tây Thiên luôn nhé.
Tửu lượng của Thế tử nhà hắn ta không tốt cho lắm, nhất là sau khi bị Thế tử Tề Vương chơi cho một vố ở Di hồng viện của Sở công tử vài năm trước, sau đó gần như hắn ta không bao giờ uống rượu nữa.
Nhưng mà hôm nay, sao bỗng dưng Thế tử vốn thanh nhã, đoan chính nhà họ lại trở nên hào phóng như thế? Không đúng, chắc chắn là Thế tử nhà hắn ta bị Sở công tử làm cho hư hỏng rồi. Sở công tử kia chính là một công tử bột ăn chơi chính hiệu, "ăn uống gái gú bài bạc", "ngũ độc đủ cả" chẳng thiếu thứ gì, hừ.Tùng Thanh đang đứng ngoài cửa nghe thế trợn ngược hai mắt lên, thầm nghĩ: Võ công đã không bằng người ta còn cứ thích đi gây sự, cuối cùng người bị đánh chẳng phải là ngài sao.
Sau đó một chốc, cả hai lại nghe thấy tiếng gào thảm thiết như heo bị chọc tiết của Sở Tử Dữ: "Yến Tu Trúc, có giỏi thì ngươi so tài uống rượu với ta đi, xem ta có xử chết ngươi không?"Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên, một thiếu niên mặc hồng y bước từ ngoài cửa vào. Tùng Thanh đi ngay phía sau thiếu niên và Yến Ưng đã quá quen với cách hai người này gặp nhau, cả hai đứng ở bên ngoài không lên tiếng, cũng không nhúc nhích. Nếu hai người này đã muốn đánh nhau thì cứ đánh đi, bọn họ không quản được, cũng chẳng quản được. Họ coi hai vị chủ nhân này như việc thái thái leo cầu thang, dù không muốn chấp nhận cũng không được.
Quả nhiên, ngay khắc sau, hai người họ đã nghe thấy tiếng động vang lên trong phòng, sau đó là tiếng gào lớn của Sở Tử Dữ: "Yến Tu Trúc, buông tay, buông tay, ngươi đối xử với bằng hữu của ngươi như thế hả? Ta vừa mới cho ngươi mượn mười vạn lượng bạc để cưới tức phụ xong đấy. Thế mà ngươi, ngươi... ngươi đúng là cái loại tiểu nhân qua cầu rút ván."Phì Ưng Ưng không hề hay biết, Yến Tu Trúc vì vui quá nên mới muốn uống rượu, còn Sở Tử Dữ là vì ấm ức nên mới muốn mượn rượu giải sầu. Lúc Yến Tu Trúc còn ở kinh thành, hắn ta đã nghĩ đến chuyện chuốc cho hắn say một trận. Khổ nỗi, sau đó Yến Tu Trúc quá bận nên hắn ta chưa tìm được cơ hội. Biết hôm nay là ngày hắn cầu hôn Mạnh Thanh La, hắn ta đã vội vã đến Quan Châu tìm hắn uống rượu.