Chương 71: Khuê Nữa Tốt Quá
Chương 71: Khuê Nữa Tốt Quá
Buổi trưa, Mạnh đnại bá vừa mới được ăn một bữa thịnh soạn, trên đường về còn đang bận nhớ đến hương vị của ℓúc ấy, ông ấy không ngờ, buổi tối ℓại được ăn thêm một bữa thịnh soạn nữa.
Những ngày tháng tốt đẹp đang diễn ra thế này, dù ℓà thần tiên cũng không muốn đổi. Nếu không vì thời cơ không thích hợp, ông ấy còn muốn uống với cha và tam đệ một chén nữa.
Mạnh Thanh La nhìn vẻ mặt thỏa mãn của người nhà ℓúc ăn tối, nàng vừa âm thầm nâng cao tinh thần cảnh giác để ý tiếng bước chân của người ngoài, vừa cảm thấy ℓòng mình phấn khởi.
"A La, mau ăn đi con."
Cả nhà đang ăn bữa ăn thật hạnh phúc và thỏa mãn thì bỗng nghe thấy tiếng sụt sùi khe khẽ, tất cả đều ngẩng đầu lần theo âm thanh nhìn sang.
"Nãi nãi, sao... nãi nãi lại khóc?" Thập Lang đang ngồi cạnh Mạnh lão bà tử giơ bàn tay nhỏ bé lên, lau nước mắt cho bà cụ.
Mạnh lão bà tử bật khóc làm mọi người chợt thấy miệng mồm nhạt thếch, không còn hứng ăn như ban đầu nữa, may mà mọi người đã ăn gần hết rồi.Tất cả đều ngầm hiểu vì sao Mạnh lão bà tử khóc.
Bà cụ đang lo lắng cho đại cô và tiểu cô.
Bọn họ đến ngoại thành đã hơn một ngày, ấy vậy mà từ đầu đến cuối họ vẫn không thấy bóng dáng đại cô và tiểu cô đâu.Mạnh lão bà tử quay đầu lại nhìn, thấy Cung Lăng Tuấn ngoan ngoãn ngồi đó, nước mắt lưng tròng nhìn mình.
Bà cụ vội vàng ngừng khóc, ghìm chặt sự sốt ruột xuống đáy lòng, gật đầu: "Ta tin tưởng A La, A La nhà chúng ta là người có phúc khí... Mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi thôi."
Mạnh lý chính ở bên kia đang thúc giục các thôn dân sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị lên đường.Căn cứ thời gian và địa điểm xảy ra nạn cướp bóc mà Cung Lăng Tuấn đã cung cấp cho họ, thoạt trông tốc độ chạy của họ vượt xa người của Mạnh gia thôn.
"Nãi nãi đừng khóc, nói không chừng đại cô và tiểu cô chờ chúng ta lâu quá, sau khi vào thành đã tiến về phía Bắc rồi. Số lượng người trong nhà hai người họ không nhiều mấy, cũng đủ bạc để vào thành." Mạnh Thanh La lên tiếng, an ủi lão thái thái.
"Đúng đó, lão bà tử đừng khóc, Tiểu A La nói đúng! Lão bà tử khóc nên A Tuấn cũng khóc theo lão bà tử kìa...Cha ngốc thấy chiếc bánh bột ngô được đặt trong bát của mình thì cười khờ khờ với khuê nữ: "A La tốt quá... Khuê nữ tốt quá!"
Mạnh Thanh La bật cười, hừ, nàng thì đương nhiên tốt rồi!
Mạnh lão bà tử đã ăn xong, thấy hai cha con phụ từ tử hiếu thì không khỏi nhoẻn môi cười toe toét, rồi bà cụ chợt nghĩ đến điều gì, đôi mắt cụ trở nên đỏ hoe.Dương thị thấy Mạnh Thanh La dừng đũa như đang suy nghĩ điều gì đó, bà ấy nhanh tay gắp chiếc bánh bột ngô cuối cùng bỏ vào bát nàng.
"Nương à, con ăn no rồi, không thể ăn thêm được nữa."
Mạnh Thanh La hoàn hồn, nàng gắp bánh bột ngô bỏ vào bát của cha ngốc. Cha ngốc là nam tử, sức ăn lớn hơn nàng, có thể ăn thêm một chiếc bánh bột ngô nữa.Chẳng biết lúc đó họ có trốn thoát được tình cảnh khó khăn lúc ấy không?
Nếu thoát được thì có phải sau khi vào thành họ đã rời đi không?
Dù gì nhóm đại cô và tiểu cô cũng đi chậm hơn họ, chậm trễ ba ngày tại Khổ Quất Bao.