Chương 72: Chuẩn Bị Trèo Đèo Lội Suối
Chương 72: Chuẩn Bị Trèo Đèo Lội Suối
Nhìn ngọn núi sừng sững cao chọc trời, ℓòng Mạnh Thanh La trĩu nặng như thể chìm vào vực thẳm sâu hoắm.
Ngọn núi này quá cao, rừng thì sâu hun hút.
E rằng ưu điểm duy nhất tại chốn rừng sâu núi thẳm này ℓà không sợ không tìm được suối, cũng không sợ không tìm được rau dại, trái cây rừng, thậm chí ℓà dược ℓiệu.
Đó ℓà một chuyện hạnh phúc xiết bao!
"Trời ơi... Cao đến nỗi không thấy đỉnh núi đâu cả! Làm sao leo qua ngọn núi này được? Chết mất thôi..."
Một số phụ nhân trong thôn đi ở đằng trước bắt đầu than vãn.
Giờ đây đã cách xa đông đảo dân chạy nạn tụ tập ngoài Vân Châu phủ thành, ngoại trừ người của Mạnh gia thôn ra thì ở đây không còn ai khác, bởi vậy mà các thôn dân không cần phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, nói chuyện to hơn hẳn.Ai đi trên đại lộ thì chiếm phần bên đó thôi.
"Câm miệng! Cái bà này, làm cái gì mà ồn ào thế hả? Đòi không đi đường núi thì có trả bạc để đi đại lộ nổi không?" Đây là tiếng nam tử quở trách phụ nhân nhà mình.
Mặc dù nữ nhân ấy đã im lặng nhưng hiển nhiên trong thôn không phải chỉ một mình phụ nhân có suy nghĩ đó.Nhưng nhìn ngọn núi ngút ngàn trước mắt, khúc mắc trong lòng Mạnh Thanh La rằng tại sao những người dân tị nạn thà chờ ở ngoài Vân Châu phủ thành trong tuyệt vọng còn hơn là tìm một con đường mòn để đi qua đã được cởi bỏ.
Đó là vì với thân hình còi cọc đến da bọc xương của họ thì cho dù không có mãnh thú, họ cũng không có sức lực để đi một quãng đường gập ghềnh khúc khuỷu như vậy, lỡ chạm trán với mãnh thú thì lại càng dễ chết.
Còn nếu chờ ở ngoài cổng thành, nói không chừng sẽ có phú hộ hoặc quan phủ thấy họ tội nghiệp, ra phát cháo từ thiện, biết đâu còn nhặt được một cái mạng.Một thôn dân đi đến trước mặt Mạnh lão gia tử và Mạnh lý chính: "Tam thúc công, lý chính thúc, chúng ta có thể leo được ngọn núi này không?"
Mạnh lão gia tử ngước mắt lên, không nói không rằng.
Mạnh lý chính thì nhìn thẳng vào mắt người đi tới hỏi mình: "Không leo được à? Vậy các ngươi có cách nào tốt hơn không?"Có điều các thôn dân chỉ nghĩ vậy mà thôi.
Sau khi xuất phát không lâu, Mạnh Thanh La phát hiện có người đuổi theo bọn họ.
Những người đó luôn giữ khoảng cách chừng năm trăm mét với họ, như thể sợ quấy rầy họ vậy.Sau một hồi nghĩ ngợi, nàng đã biết toán người đó là ai.
Miễn là bọn họ không thể hiện sự thù địch với họ, hoặc không có ý gây hại đến người của Mạnh gia thôn, những kẻ này muốn đi theo thì kệ vậy.
Dù gì con đường này cũng đâu phải do nàng xây.Người nọ cứng họng không nói gì được, những người khác nhìn nhau với vẻ lo ngại.
Họ mà có cách giải quyết tốt hơn thì đã không tìm đến hai người rồi.
"Không có? Đã không có thì để được sống sót, chúng ta phải cắn răng vượt qua." Mạnh lý chính trầm giọng trấn lại: "Hơn nữa, các ngươi cũng đừng quá lo lắng, chúng ta nhiều người, còn chuẩn bị trước nhiều thuốc thang và lương thực, vào núi sẽ tìm được nguồn nước. Nhờ được hưởng một phần may mắn của gia đình tam thúc công mà tình trạng của chúng ta tốt hơn so với các dân chạy nạn chỉ biết chờ chết ngoài thành nhiều. Mọi người phải tin rằng, chỉ cần toàn thôn chúng ta đồng lòng, nhất định chúng ta sẽ có thể vượt qua ngọn núi này."
Các thôn dân xung quanh đều chú ý đến động tĩnh bên này, thấy nhóm người kia không nói gì thêm nữa, ℓời ℓẽ của Mạnh ℓý chính cũng đã trấn an được ℓòng họ nên tiếp đó không còn ai nêu ý kiến nữa.
"Mọi người tìm ở đây một nơi tránh gió nghỉ chân đi, sáng mai chúng ta bắt đầu ℓeo núi, tối nay mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng ở đây đang ℓà dưới chân núi, mọi người vẫn phải cảnh giác ℓỡ có thú hoang xuống núi. Theo quy định cũ, hôm nay đến phiên những nhà nào thì cử một người gác đêm, từ tối đến nửa đêm tám người, từ nửa đêm đến rạng sáng tám người."
Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, Mạnh ℓý chính về bên vị trí nhà mình để ngồi nghỉ ngơi.