Chương 73: Sóng Yên Biển Lặng
Chương 73: Sóng Yên Biển Lặng
Nếu không thì chính bản thân ông ấy cũng không biết mình còn tâm trí và sức ℓực để trụ đến khi tới mảnh đất kinh thành, tìm được nơi đặt chân mới cho gia đình không nữa.
Cơm nước xong xuôi, không còn việc gì nữa, người người đều trải đồ nhà mình ra nằm ngủ, nghỉ ngơi.
Sau khi đút hai bánh bao nhỏ ăn và đắp chăn cho chúng, Mạnh Thanh La cũng trải một cái bao tải xuống rồi gối đầu trên tay nải, chuẩn bị ngủ.
Đêm nay sóng yên biển ℓặng, không có thú hoang xuống núi, cũng không có chuyện nguy hiểm gì xảy ra.
Mạnh Thanh La đút con ăn xong thì chạy đến bên cạnh Dương thị đang nấu cháo.
"Nương, người đang làm gì thế?"
"Nương đang nấu cháo rau dại, rang thêm ít gạo để ăn trên đường đi nữa." Dương thị dịu dàng nhìn nàng, trả lời.
Dương thị tính tình đanh đá là thế nhưng lại dành hết tất cả sự dịu dàng của mình cho khuê nữ, những đứa trẻ khác mà trêu nàng ta thì mắng là còn nhẹ, chứ véo tai, đánh mông là chuyện thường ở huyện.Dương thị dùng bình sành lớn để nấu cháo, cho vào một vài cọng rau dại khô nữa.
…
Cùng lúc đó, Dương thị còn sử dụng một cái nồi sắt khác để rang gạo, gạo rang chín rồi thì để nguội, sau đó cho vào túi vải dự phòng làm lương khô.
Khi nào đói, họ chỉ cần nắm một vốc cho vào miệng nhai, uống thêm nước là không còn đói nữa.Chính vì vậy mà họ phải làm thêm một ít bánh bột ngô và lương khô, phòng lỡ khi đói bụng thì có thể ăn lót dạ.
Mạnh Thanh La mở mắt, nhổm người dậy.
Việc quan trọng cần làm đầu tiên của nàng là cho hai đứa con ăn no trước.
Người làm điểm tâm sáng sớm hôm nay là Dương thị.Khi ánh ban mai của hừng đông buông xuống, các thôn dân ngủ say sưa đã thức dậy.
Vào giây phút mở mắt, trong lòng tất cả mọi người đều chỉ có một suy nghĩ, đó là thật mừng khi họ lại bình an vượt qua một đêm nữa.
Các phụ nhân tháo vát làm điểm tâm, làm thêm một ít bánh bột ngô gì đó để ăn trên đường đi.
Kể từ khi lên núi, về cơ bản họ không còn làm bữa trưa nữa vì sợ tốn thời gian, đồng thời làm vậy là để tiết kiệm lương thực.Mạnh Thanh La lại gần nơi để gùi của mình, lấy hai mươi hai cái bánh bao nhân thịt, hai mươi hai cái màn thầu và hai mươi hai cái bánh trứng béo ngậy ra.
Nhìn số lượng thì có vẻ nhiều, nhưng khi chia cho mọi người trong gia đình thì mỗi người chỉ được một cái.
Vốn dĩ nhà họ Mạnh gồm hai mươi bốn người tất cả, bây giờ lại có thêm Cung Lăng Tuấn nên thành ra hai mươi lăm người.
Ba đứa trẻ chưa ăn được cái này, mỗi người nhận một cái sẽ hết tổng cộng hai mươi hai cái bánh, Mạnh Thanh La đã tính toán trước khi lấy đồ ăn ra."A La, rốt cuộc con mua bao nhiêu thế?"
Dương thị một lần nữa ngạc nhiên nhìn nàng.
"Sáng nay ăn chừng này thôi, những thứ khác con còn một ít, để dành tối ăn." Mạnh Thanh La thu xếp lại đồ đạc: "Hôm nay phải đi cả ngày, nương hâm nóng chỗ đồ ăn này đi, xong rồi thì gọi mọi người ăn cho có sức đi tiếp."
"Cái này... Có cần để dành một ít để sáng mai ăn không?""Hết rồi ư? Chỉ có cháo thôi sao?' Mạnh Thanh La nhíu mày: "Nương, chỉ ăn cháo thôi thì không đủ để no bụng đâu.
"Ngốc quá! Tối hôm qua nhờ những món con mua mà mọi người được ăn no căng bụng, sáng nay chỉ cần ăn sơ sơ thôi là được rồi. Vả lại, chỗ lương thực đó nhìn thì nhiều nhưng khi đói bụng quá, muốn ăn thì sẽ không kiềm chế nổi đâu, phải giữ lại từ từ ăn mới được."
Dương thị tiếp tục từ tốn giải thích, nếu người hỏi câu đó là ba đứa nhóc thì phỏng chừng đầu tiên nàng ta sẽ nhảy dựng lên trước, sau đó nhéo tai dạy dỗ chúng một trận.
"Nương chờ con một lát."
Dương thị không nỡ dùng hết một ℓần chừng này đồ ăn, đắn đo hỏi.