Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 725 - Chương 725: Rời Đi

Chương 725: Rời Đi
Chương 725: Rời Đi
canvasb2c7250.pngNhận được ℓời hứa hẹn, còn móc ngoéo xong rồi, ℓúc này An An mới yên ℓòng nở nụ cười.

"Cửu ca, cửu tẩu, Bình Bình, An An... ta đi đây!" Yến Tu Doãn ℓên xe rồi chnui đầu ra khỏi xe vẫy tay chào tạm biệt mọi người.

"Tạm biệt thập thất thúc!"

"Tạm biệt thập thất thúc, năm sau thúc nhất định phải đến đấy!"

"Tạm biệt, chúc đệ thuận buồm xuôi gió!"

"Tạm biệt, trên đường cẩn thận một chút!"



"Đúng vậy, A La, cháu nói thử xem, Yến Thế tử cũng nói thử đi." Gia Gia vừa nghe đại bá nương nói vậy, lập tức nhìn Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc bằng ánh mắt đầy mong đợi.

Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc: "..."

Bọn họ chỉ muốn ngồi nghe thôi chứ không muốn đề xuất gì cả, nếu nhỡ đề xuất ý nào không hay thì lại đắc tội người ta, dù sao thì cũng là chuyện cả đời.


“Vâng, ngủ ngủ.” An An gật đầu, nằm trong lòng cha một lát rồi ngủ thiếp đi.

Nhìn tên nhóc kia thế mà ngủ ngay lập tức như vậy, Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc nhìn nhau, không khỏi khẽ bật cười.

"Bình Bình, về nhà thôi!" Mạnh Thanh La nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bình Bình, một nhà bốn người chậm rãi đi về phía Mạnh gia.

Về đến nhà, gia gia, nãi nãi, đại bá và đại bá nương đang ngồi trong phòng khách bên đống lửa sưởi ấm, trò chuyện. Đang là mùa đông, ngoài đồng không có nhiều chuyện làm, tất cả mọi người đều nhàn rỗi hơn nhiều. Lúc rảnh rỗi thì phải tìm chuyện gì đó để làm, lại còn là chuyện lớn, mà chuyện lớn này có liên quan đến chuyện Nhị Lang lấy vợ.
Mạnh lão gia tử sờ sờ mấy sợi râu thưa thớt trên cằm nói: “Ta nghĩ hay là tìm một cô nương có thân phận chút tốt hơn, không cần để ý thân phận có cao hay không, có thể đọc sách biết chữ, biết quản gia, hiểu chuyện là được."

Nãi nãi: “Ta lại thấy chỉ cần Nhị Lang nhìn thuận mắt là được rồi, không kể thân phận gì cả.”

Mạnh đại bá: “Thế hệ chúng ta vốn đã như vậy rồi, cho dù có thân phận quý tộc bá tước ở đây nhưng chúng ta vẫn sống và làm việc như dân chúng bình thường thôi, đã sống như vậy quen rồi, không phú quý nổi nữa, nhưng bắt đầu từ thế hệ của Nhị Lang thì cũng cần phải chú ý một chút. Ta nghĩ vẫn nên tìm cho Nhị Lang một cô nương tiểu thư khuê các mới được."

Đại bá nương: “Ta lại nghĩ không sao cả, thế nào cũng được, nhưng mà chuyện này cứ nghe xem A La và Yến Thế tử nói thế nào đi, hai người thường xuyên đi đây đó, tầm nhìn cũng khác chúng ta.”
Năm nay Nhị Lang đã mười bảy tuổi, nếu không chạy nạn thì khi ở nhà hắn ta đã bắt đầu bàn chuyện hôn sự, nhưng những cô nương đã chọn được lúc đó bây giờ như hoa trong nước, trăng trong gương, cũng không biết đã rơi rụng phương nào rồi.

Xét về tuổi thì đáng lẽ Nhị Lang phải thành thân sớm hơn Mạnh Thanh La, nhưng vì tình huống của Mạnh Thanh La hơi đặc biệt, còn được Hoàng thượng ban hôn nên cũng có thể xem như bỏ qua, nhưng các vị trưởng bối đều cho rằng, đã đến lúc Nhị Lang cũng nên thành thân rồi.

Bây giờ Mạnh gia đã khác xưa, đã thay đổi cánh cửa bước vào hàng ngũ quý tộc, hôn sự của Nhị Lang nên được bàn bạc kỹ càng hơn. Trọng tâm cuộc tranh luận của mấy vị trưởng bối đều là ở chỗ này, Nhị Lang nên tìm một cô nương thân phận như thế nào?! Là một cô nương dân dã bình thường hay là cũng phải có chút thân phận?

Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc đưa Bình Bình và An An vào phòng nghỉ trưa, sau đó đi ra phòng khách. Lúc hai người bước nào, mấy vị trưởng bối còn đang tranh cãi, nàng đưa tay rót một chén trà cho Yến Tu Trúc, sau đó tự rót cho mình một chén. Hai người cũng không nói gì, ngồi xuống uống trà, vừa sưởi ấm vừa nghe mấy vị trưởng bối nói chuyện.

Xe ngựa lăn bánh chậm rãi rời đi, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt mọi người, lúc này An An mới buông bàn tay nhỏ bé đang vẫy vẫy của mình xuống. Sau đó bé quay người chạy đến trước mặt Yến Tu Trúc, giang hai tay ra: "Cha, bế!"

Yến Tu Trúc bế bé lên, nhìn An An ngơ ngác bơ phờ gục trong lòng hắn, hắn biết bé không nỡ để Yến Tu Doãn đi.

“An An, con có buồn ngủ không?” Yến Tu Trúc hỏi.

Tiểu hài tử có nhớ nhung thì cũng không được lâu lắm, ngủ một giấc dậy là tốt rồi.




Bình Luận (0)
Comment