Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 726 - Chương 726: Sao Trước Kia Ta Không Nghe Chàng Nhắc Tới

Chương 726: Sao Trước Kia Ta Không Nghe Chàng Nhắc Tới
Chương 726: Sao Trước Kia Ta Không Nghe Chàng Nhắc Tới
canvasb2c7260.pngYến Tu Trúc dở khóc dở cười đáp: “Trước kia ta chỉ phụ trách giới thiệu sư phụ chứ đâu phụ trách ℓàm mai mối kéo dây tơ hồng nên sao nghĩ đến vụ này được? Hôm nay mấy vị trưởng bối ℓo nghĩ cho hôn nhân của nhị ca nên ta thuận miệng nói vậy thôi.”

“Ôi chao, gia gia, đại bá... Mọi người nghe xem, bây giờ chúng ta không cần bận tâm chuyện nhị ca thành thân nữa, chờ năm nay nhị ca về ăn tết, hỏi huynh ấy rồi hẳn tính tiếp được không?”

“Được rồi, vậy gác chuyện này ℓại đi, nhưng mà A La à, chuyện của cháu cũng phải chú ý đấy, có định may giày, vớ, y phục gì không đấy?” Gia gia suy nghĩ rồi hỏi Mạnh Thanh La.

Mạnh Thanh La: “...”

Gia gia à, ngài đùa gì thế, đâu phải ngài không biết cháu cầm kim thêu như vác chày gỗ chứ nói chi đến việc may y phục, giày vớ gì nữa, đời này Yến Tu Trúc và người nhà của hắn đừng mong mặc y phục và mang giày vớ do chính tay nàng may!

Nãi nãi và đại bá nương nhìn vẻ mặt táo bón của Mạnh Thanh La, biết nàng đang nghĩ gì ℓập tức bật cười, ngay cả Yến Tu Trúc trước giờ ℓạnh nhạt cũng cười tươi như nở hoa.

Gia gia cũng cười to, vẻ mặt đầy trêu ghẹo.

Sau đó Mạnh Thanh La lại hỏi kỹ lần nữa nhưng không hỏi được thêm gì, dù sao thì Kim Vũ cũng chỉ là con chim, không phải người nên chỉ biết người bị thương, còn vì sao bị thương và bị thương ở đâu, vì sao sắp chết thì không nói rõ được.

Nàng nhìn mảnh vải dính máu trong tay, rất có thể là từ trung y của Tam Lang, sau khi bị thương mới dính máu, hình dáng mảnh vải cũng không có quy tắc, chắc là do Kim Vũ muốn cứu Tam Lang tự cào rách.

Nàng không biết tình hình cụ thể bên kia thế nào, nhưng chỉ với việc Tam Lang bị thương nặng nên cần đến Nam Cương cứu người gấp.


Mấy hôm sau, trời đổ trận tuyết đầu tiên của năm, trong sự mong mỏi của Mạnh Thanh La, Kim Vũ xuyên qua tầng mây dày đội gió tuyết bay trở về nhà.

Mạnh Thanh La nhìn Kim Vũ mệt đến nổi đứng không vững, lạnh đến run bần bật, trong móng vuốt đang quắp mảnh vải trắng dính máu thì bỗng có dự cảm không lành.

Nàng lập tức ôm nó vào phòng mình, trong phòng ấm áp tiện cho nó ăn.

Lúc Kim Vũ nửa nằm ăn thịt bò, uống nước linh tuyền thì Mạnh Thanh La đã cởi ống trúc trên chân nó, mở ra thì thấy quả nhiên bên trong trống rỗng.

Nàng không biết mảnh vải dính máu này là của ai, cũng không biết nó gặp phải chuyện gì? Nó không gặp được đám Tam Lang và Bát Lang, hay là...?

Mạnh Thanh La nhớ lại tin tức mà Yến Tu Trúc từng nói với nàng, không muốn nghĩ thêm nữa.

“Ngươi ăn chậm thôi, từ từ uống, đừng để nghẹn đấy.” Mạnh Thanh La đau lòng vuốt ve bộ lông màu vàng của nó, rồi đứng dậy ra khỏi phòng để bình tĩnh lại.

Bình Bình được Mạnh Thanh La vội vàng bế từ thôn đối diện về nhà.
“Bình Bình, con hỏi Kim Vũ miếng vải này là của ai? Vì sao không đưa thư về?” Mạnh Thanh La vốn không muốn để cho ai biết, đặc biệt là Bình Bình vì bé còn quá nhỏ, nhưng ngặt nỗi nàng không hiểu tiếng động vật, quả thật đã hết cách.

Bình Bình chạy đến trước mặt Kim Vũ rồi vuốt lông nó, một người một chim thì thầm hồi lâu mới ngừng lại.

“Mẫu thân, miếng vải này là từ quần áo của tam cữu cữu, tam cữu cữu bị thương rồi, Kim Vũ nói cữu cữu... Cữu cữu sắp chết rồi, nếu không mau cứu người thì cữu cữu sẽ chết mất.” Bình Bình nói đến đây đỏ mắt bật khóc.

“Đừng khóc, bé cưng đừng khóc, mẫu thân đi cứu tam cữu cữu, tam cữu cữu sẽ không sao đâu, tin tưởng mẫu thân.” Mạnh Thanh La bế Bình Bình lên, vỗ lưng an ủi bé.




Bình Luận (0)
Comment