Chương 760: Khổ Quá Đi Mất, Hắn Khổ Quá Mà!
Chương 760: Khổ Quá Đi Mất, Hắn Khổ Quá Mà!
"Không, không, cha không nghĩ ra được gì hết. Có chừng nào chuyện, chuyện gì cha biết thì cha đã kể cho các con nghe cả rồi, không thì các con cũng không thích nghe. nNếu con thật sự muốn nghe kể chuyện thì bảo ca ca con kể nhé." Yến Tu Trúc ℓàm biểu cảm như không thiết sống nữa, không còn niềm tin gì vào cuộc đời nữa, uể oải nói.
Khổ quá đi mất, hắn khổ quá mà!
Bình Bình: "..."
Con mới hai tuổi mà, có phải hai mươi tuổi đâu!
An An: Ca ca cũng chẳng có chuyện gì thú vị để kể cả! Con ℓà em bé, ca ca cũng ℓà em bé cơ mà!
An An oà khóc thật to: "Con không cần cha, con cần mẹ, con nhớ mẹ… hu hu, hu hu…"
An An tủi hờn chẳng biết để đâu cho hết, đi biết bao nhiêu ℓà chặng đường khó khăn, hứng biết bao nhiêu ℓà gió ℓạnh, nếm trải cảm giác dãi nắng dầm mưa, đường đi tròng trành đến nỗi cặp mông sắp thành tám cánh, quan trọng ℓà không phải ℓúc nào cũng được ăn ngon...
"Nào, nào, đừng khóc, đừng khóc! Cha kể, cha kể mà, cha kể tiếp truyện Tây Du Ký cho các con nghe, được không? An An thích nhất là nhị sư huynh Trư Bát Giới mà đúng không?"
Thấy An An khóc xong Bình Bình cũng khóc theo, Yến Tu Trúc biết hai hài tử này lại nhớ nương. Không còn cách nào khác, hắn đành lê cái thân mệt nhoài đứng lên, ngồi vào một bên của tháp, bế An An và Bình Bình lần lượt ngồi trên hai chân trái phải của mình, sau đó vừa ôm hai hài tử vừa tiếp tục kể truyện Tây Du Ký.
Yến Tu Trúc đã kể đi kể lại cuốn truyện này những ba lần rồi, đây đã là lần thứ tư. Nhưng những lúc hai hài tử quá nhớ nương, chỉ có câu chuyện này mới có thể trấn an, vỗ về chúng, làm chúng không ầm ĩ, khóc nháo nữa mà chịu đi ngủ.
Hắn thật sự cảm ơn trời đất, cảm ơn A La, cảm ơn nàng lúc ấy đã tặng quyển sách này cho mẫu phi, sau đó có lúc hắn rảnh rỗi không có chuyện gì để làm thì cũng đọc một lần. Hắn thấy cuốn sách này rất hay, thế là đọc thêm một lần nữa, không ngờ điều đó lại cứu hắn thoát khỏi thế dầu sôi lửa bỏng.Hai bé con từ từ thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ trong lời kể chuyện của cha, không còn ầm ĩ đòi nương nữa.
Đôi mắt của người cha bỉm sữa Yến Tu Trúc nay đã có hai quầng thâm to đùng sau chặng đường dài đằng đẵng, thế nhưng lúc này đây, đệ đệ ham ăn tục uống của hắn - Yến Tu Doãn - lại đang sưởi ấm, ăn khoai lang nướng, dùng kèm với trà sơn tra táo đỏ giảm béo tại Phúc Vương phủ trong lúc tận hưởng những cái nhìn chăm chú đầy say đắm của các thị nữ của vương phủ, cuộc sống của hắn ta quả là tự do tự tại, thoải mái.
Kể từ khi Thế tử nhà mình trở về, hễ bất cứ đâu hắn ta đi ngang qua thì các nữ tử trong Phúc Vương phủ, dù là lão bà tử hay tiểu thị nữ, đều ngày nào cũng không có người đâm đầu vào cây thì cũng có người ngã trật chân.
Yến Tu Doãn không hề hay biết gì về chuyện này.Chuỗi ngày "lên voi xuống chó" gì thế này!
Bé không chịu nổi nữa đâu, hu hu...
Vừa nghe An An bật khóc, la hét đòi nương, Bình Bình vốn dĩ cũng xem như bình tĩnh chợt mắt đỏ hoe.
Bé cũng nhớ nương lắm, hu hu...Thật ra từ khi sinh ra Yến Tu Doãn đã có vẻ ngoài thu hút ấn tượng, trước đây chẳng qua là do tăng cân, béo quá nên mọi sức hút cũng theo đó mà bay, không một nữ tử nào trong phủ thích hắn ta. Nhưng giờ đây, Yến Tu Doãn vừa gầy đi là thái độ của họ thay đổi một trời một vực ngay. Ai nấy cũng tìm cách lảng vảng trước mặt hắn ta, mong muốn được thấy Thế tử gia anh tuấn và đáng yêu của mình bất cứ lúc nào.
Hắn ta có thân phận là con cháu nhà quan hiển hách, vừa giàu có lại vừa khôi ngô, thêm cả sự đối lập rõ rệt giữa hình ảnh bây giờ với dáng vẻ mũm mĩm trước đây, các nữ tử đều mê đắm hắn ta, mê muội đến mức không gì có thể ngăn cản được họ.
Trong khi đó, Yến Tu Doãn chỉ là một tên ngây thơ ngốc nghếch, ngoại trừ việc ăn uống ra, hắn ta không mảy may tinh ý trước những ánh nhìn mê mẩn đó, không hề biết phong tình là gì. Yến Tu Doãn có sức đề kháng tuyệt đối với bao nhiêu bóng mày liễu yểu điệu, nhưng Phúc vương phi thì vô cùng sốt ruột cho tương lai của con mình.