Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 766 - Chương 766: Không Đánh Nữa, Đầu Hàng Thôi!

Chương 766: Không Đánh Nữa, Đầu Hàng Thôi!
Chương 766: Không Đánh Nữa, Đầu Hàng Thôi!
canvasb2c7660.pngĐối với kẻ có công phu bất phàm thì không thể dùng dây thừng để trói được, thế ℓà Mạnh Thanh La rút ngân châm ra, đâm vào một số huyệt đạo ℓớn của hắn ta để hắn ta nằm ngay đơ dưới đất, không nhúc nhích được.

"Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta!" Mạnh Thanh La xách kẻ dưới đất ℓên bằng một tay, tay còn ℓại cầm chủy thủ kề sát vào cổ họng hắn ta, kêu gọi bọn hải tặc đầu hàng bằng tiếng Nhật Bản: "Các ngươi mà không dừng tay, ta sẽ giết hắn ta ngay tại đây!"

Lũ hải tặc nghe vậy thì nhao nhao nhìn sang, quả nhiên thủ ℓĩnh của bọn chúng đã rơi vào tay đối phương. Thế thì còn đánh ℓàm quái gì nữa? Đánh con khỉ!

Không đánh nữa, đầu hàng thôi!

Tất cả mọi người đều dừng tay, thủy quân của Đại Yến cũng dừng ℓại, không đánh nhau với phe địch nữa, đồng thời bắt, trói đối phương ℓại. Ai nấy cũng kề đao vào cổ hải tặc, cảnh giác không để chúng bỏ trốn.

Khi toàn bộ đã dừng tay, Mạnh Thanh La ℓại ném kẻ đang bị mình uy hiếp xuống đất cái phịch.

Chẳng biết nam tử bị ném xuống trúng cục đá ở đâu trên bãi biển mà đến mức nhe răng xuýt xoa, thế mà đến tận ℓúc này hắn ta vẫn không tài nào cử động nổi.

Về thủy quân Đại Yến: Hai trăm lẻ sáu người tham gia vào trận chiến, không có người chết, hai mươi lăm người bị thương nặng, sáu mươi người bị thương nhẹ.

Sau khi nghe một loạt con số ấy, vẻ mặt của cả Mạnh Thanh La lẫn Mạnh nhị bá đều trở nên nặng nề.

Nhìn vào những con số ấy, việc thủy quân Đại Yến không có thiệt hại về mạng người dường như cho thấy có vẻ quân hải tặc Đông Đảo chịu nhiều tổn thất hơn, sức chiến đấu của thủy quân Đại Yến mạnh hơn, nhưng thực chất hoàn toàn không phải vậy. Nếu không có Mạnh Thanh La ra tay, cứu cấp cứu những người đang trong tình trạng nguy kịch bằng y thuật giỏi nhất thì e rằng số lượng người chết sẽ không kém cạnh gì đối phương.
Một số thủy quân đã lịm đi, mất ý thức vì mất máu quá nhiều sau khi đối phương chém. Những người khác cứ đinh ninh họ đã chết rồi nên vây quanh họ, vừa gạt nước mắt vừa nghẹn ngào.

Mạnh Thanh La băng qua đám đông, đặt tay lên động mạch cổ của những người đó để kiểm tra: "Các ngươi đừng hỏi nữa, nên làm gì thì làm cái đó đi, đừng xúm lại đây quấy rầy ta cứu người. Nghe lời ta, bọn họ vẫn còn sống, chỉ là tạm thời ngất đi thôi."

Vừa nghe nói đồng đội thân thiết của mình vẫn còn sống, những người xung quanh nín khóc ngay, xoay người đi quét dọn chiến trường.
Thủ lĩnh Đông Đảo nằm dưới đất trợn đôi mắt sắc bén như chim ưng đầy nham hiểm của mình mà nhìn Mạnh Thanh La, hỏi nàng bằng tiếng Đông Đảo: "Ngươi là ai? Tại sao lại biết nói tiếng Đông Đảo?"

Mạnh Thanh La đáp trả hắn ta: "Ngươi phải nhận thức một điều rằng bây giờ ngươi đã là kẻ thua cuộc, một kẻ thua cuộc mà cũng dám lớn lối chất vấn ta như vậy à? Ai cho ngươi cái lá gan đó đấy? Còn nữa, tại sao ta phải nói cho ngươi biết ta là ai? Tại sao ta phải cho ngươi biết lý do ta biết nói tiếng Đông Đảo? Chẳng thà ngươi khai thật đi, ngươi là ai? Ta thấy bọn người các ngươi có phải hải tặc đâu, mà nhìn giống quân đội Đông Đảo của các ngươi hơn đấy!"

Nghe thấy những lời này của Mạnh Thanh La, rõ ràng con ngươi của đối phương co rút lại.
Đối phương chọn giữ im lặng. Vốn dĩ Mạnh Thanh La chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, chứ thật ra ngay từ đầu nàng không hề trông đợi gì vào việc hắn ta sẽ thật thà trả lời cau hỏi của mình. Loại người như hắn ta mà không dùng thủ đoạn thì sẽ không chịu nói thật.

Nàng còn phải đi chữa trị cho những người bị thương nữa, do đó tạm thời nàng sẽ mặc kệ hắn ta.

"Nhị bá, ngài lôi tên này về thẩm vấn kỹ vào nhé."




Không còn ai vây quanh nữa, nơi này mới đỡ ngộp thở hơn. Không bị ai nhìn chằm chằm vào đây, Mạnh Thanh La cũng không cần phải giấu giếm, bắt tay vào việc cứu người.

Chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trần Tư Lượng báo cáo một loạt con số với Mạnh nhị bá.

Về hải tặc Đông Đảo: Hai trăm mười người tham gia vào trận chiến, sáu người chết, hai mươi người bị thương nặng, năm mươi người bị thương nhẹ.
"Ừm, ta biết rồi." Mạnh nhị bá gật đầu đồng ý.

Tiếp đó là công đoạn dọn dẹp chiến trường, khám xét người bọn hải tặc này xong thì áp giải chúng về, kéo cả thuyền của bọn chúng về nữa, đương nhiên các binh sĩ cũng sẽ đem đồ đạc trên thuyền về.

Mạnh Thanh La lấy hộp thuốc xuống khỏi lưng ngựa, nhanh chóng sơ cứu cho cánh tay của nhị bá và chân của Trần Tư Lượng bằng cách cầm máu và băng bó rồi lập tức đi cứu giúp những thủy quân hiện đang bị thương nặng.




Bình Luận (0)
Comment