Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 767 - Chương 767: Chúng Ta Có Còn Là Huynh Đệ Không Đấy?

Chương 767: Chúng Ta Có Còn Là Huynh Đệ Không Đấy?
Chương 767: Chúng Ta Có Còn Là Huynh Đệ Không Đấy?
canvasb2c7670.png"Đây không phải sức chiến đấu mà hải tặc có được!" Trần Tư Lượng nhấn mạnh một ℓần nữa.

"Vâng, ℓôi đám người này về thẩm vấn sẽ biết ℓà kẻ nào ngay thôi. Nhị bá, nào, chúng ta về thôi."

Thấy nhị bá đột nhiên im ℓặng hẳn, Mạnh Thanh La không nói gì thêm nữa. Thật ra cả ba người họ đều ngầm hiểu rằng Trần Tư Lượng nói vậy chỉ để an ủi bản thân và hai người họ mà thôi.

Đúng vậy, cho dù đối phương không phải hải tặc mà ℓà quân đội Đông Đảo đi nữa, thì chẳng phải điều đó càng chứng tỏ có điều khuất tất ở đây sao?!

Chứng tỏ sức chiến đấu của quân đội Đông Đảo rất mạnh, nếu như Đại Yến và Đông Đảo bùng nổ chiến tranh thì về cơ bản, quân đội Đại Yến hoàn toàn không có cửa đấu ℓại!

"Được, chúng về thôi. Từ nay về sau, chúng ta phải tăng cường khả năng thực chiến của các binh sĩ, ta cũng phải tiếp tục khổ ℓuyện võ công của mình mới được. A La, sau này ta cũng sẽ dành thời gian học quyền anh quân sự với cháu mỗi ngày."

"Vâng!" Mạnh Thanh La gật đầu đồng tình.

Trong những lần đụng độ hải tặc trước đây, mọi khi các cuộc chiến của họ với hải tặc đều diễn ra trên mặt biển. Về cơ bản, bọn hải tặc không phải bị bọn họ giết thì cũng tháo chạy, hoặc rơi xuống biển chết đuối. Từ trước đến giờ, chưa từng có trường hợp nào bắt sống tù binh về.

Bỗng dưng bắt nhiều người Đông Đảo về làm tù binh như vậy, sau khi hay tin, các binh sĩ trong binh doanh đều đổ xô kéo nhau ra vây xem.

"Nhìn kìa, người Đông Đảo sống đấy!" Một người trong trại tân binh thốt.

"Thật kìa, còn sống, còn sống!" Ánh mắt của một tân binh khác ngập tràn sự bất ngờ.
"Hừ, ngươi mơ đẹp quá nhỉ? Đó là Thế tử phi Yến Vương tương lai của chúng ta đấy! Đại Yến triều chúng ta có bao nhiêu người là Yến Vương Thế tử phi hả? Chỉ có một người thôi, đúng không? Cho nên ngươi chỉ có thể nằm mơ thôi!" Một tân binh khác ngoái đầu lại, hắt một chậu nước lạnh lên đầu tên đó, thiếu điều đập luôn khối băng cho hắn ta bớt nóng đầu.

"Ơ kìa, Lục Tiểu Ngũ, ngươi muốn bị ăn đánh đúng không? Ta nói là tìm người giống cơ mà, giống! Ngươi không hiểu tiếng người à?" Tân binh Từ Nguyên Mộc tức giận đến mức giậm chân bình bịch.

"Hừ, ngươi dám đánh ta chắc? Nhào lên! Nhào lên! Ngươi thắng nổi ta không?" Lục Tiểu Ngũ bác bỏ với vẻ khinh thường.

Từ Nguyên Mộc: "..."
Thủy quân dẫn người bịt hương, áp giải tù binh cùng với thuyền của đối phương trở về quân doanh.

Sau khi nhóm Mạnh Thanh La và những người khác rời đi, không một ai chú ý đến cách đó không xa có một hắc y nhân nhảy từ sau tảng đá khổng lồ bên bờ biển ra ngoài, sau đó chèo con thuyền nhỏ mà mình đã giấu đi, nhanh chóng rời khỏi đây.

Hắc y nhân mặc y phục đen kín mít từ đầu đến chân, không thấy rõ mặt mũi y ra sao, nhưng có thể thấy được thân thủ của y hết sức nhanh nhẹn, võ công cũng cao cường. Con thuyền được hắc y nhân chèo nhanh đến nỗi như mũi tên rời cung, chẳng mấy chốc cả người lẫn thuyền đều khuất bóng khỏi vùng ven biển Đại Yến triều, tiến vào nơi sâu trong lòng biển khơi, đi tới Đông Đảo.

Khi Mạnh nhị bá dẫn thủy quân Đại Yến, áp giải tù binh trở lại quân doanh, điều đó nhanh chóng làm dấy lên một làn sóng dữ dội giữa các tướng sĩ trong toàn bộ quân doanh.
Chúng ta có còn là huynh đệ không đấy?





"Này, các ngươi nghĩ sao người Đông Đảo nói chuyện toàn bô lô bô la gì thế? Chẳng hiểu gì cả!"

"Chúng ta nói chuyện họ cũng có hiểu đâu!" Tân binh lườm nguýt đồng đội của mình một cách khinh thường, tỏ ý hắn ta nói câu gì quá thừa.

"Ủa, các ngươi nhìn kìa, đó là giáo tập của chúng ta mà?" Một tân binh khác nhìn về phía Mạnh Thanh La bằng đôi mắt lấp lánh.

"Ồ, thật kìa! Thảo nào lại cho chúng ta nghỉ một bữa, hóa ra giáo tập cũng đi giết địch... Ôi chao ôi, không được rồi, không được rồi! Tim ta đập nhanh quá, giáo tập đẹp chết đi được, nàng... lợi hại quá! Vẻ đẹp của nàng không hề trông yếu ớt, mong manh như các tỷ muội của chúng ta chút nào! Không được rồi, khi nào ta về đi xem mắt, ta nhất định phải tìm một tức phụ như giáo tập mới được!" Một tân binh nhìn Mạnh Thanh La đang đi sau đội ngũ bằng đôi mắt đầy trái tim hồng.




Bình Luận (0)
Comment