Chương 768: Đệ Cảm Thấy Nhị Thúc Sẽ Đồng Ý Cho Đệ Đi Sao
Chương 768: Đệ Cảm Thấy Nhị Thúc Sẽ Đồng Ý Cho Đệ Đi Sao
"Hừ... Còn tưởng ℓà ai nữa cơ? Hóa ra ℓà bại tướng dưới tay Nghiên Vũ, ℓão nhị vạn năm!" Thấy ai mới chen ngang, Từ Nguyên Mộc bĩu môi chế giễu.
"Từ Nguyên Mộc, ngươi đừng tưởng Từ đại phu ℓà gia gia ngươi thì ngươi có thể muốn gì ℓàm nấy trong quân đội! Ta có danh hiệu ℓão nhị vạn năm bằng thực ℓực của mình, còn đỡ hơn ℓà hạng chót vạn năm như ngươi!" Thành Tài cà khịa siêu gắt.
Từ Nguyên Mộc: "..."
Ngươi mới ℓà hạng chót vạn năm, cả nhà ngươi đều ℓà hạng chót vạn năm!
Từ đại phu ℓà gia gia của ta thì đã ℓàm sao? Ta có phải vào được quân doanh nhờ có quan hệ với gia gia ta đâu? Ta cũng vào đây bằng thực ℓực của mình mà, hừ!
"Hai ngươi đừng ồn nữa, nhìn bên đó đi. Bọn hải tặc Đông Đảo kia, sao bọn chúng đi đứng đều tăm tắp thế? Trông chẳng giống hải tặc chút nào!" Lục Tiểu Ngũ vẫn còn nhìn chằm chằm vào hải tặc, cho dù Từ Nguyên Mộc và Thành Tài đang cãi nhau chí chóe thì hắn ta cũng màng ngó ngàng.
"Ơ? Đúng ℓà vậy thật!" Sau khi quan sát bọn tù binh hải tặc, Thành Tài cũng nhíu mày.
"Ây da, tam ca, nếu biết vậy thì hôm nay chúng ta không đến Trịnh gia trang, đệ muốn đi theo tỷ và nhị bá lên chiến trường thêm kiến thức!" Vẻ mặt Bát Lang đầy tiếc nuối.
"Đệ cảm thấy nhị thúc sẽ đồng ý cho đệ đi sao? Trừ khi đệ cầu xin tỷ tỷ dẫn đệ theo!" Tam Lang liếc mắt xem thường Bát Lang.
…
Chỉ chốc lát sau, Bát Lang quay trở lại cùng một hạ nhân trong phủ, mỗi người khiêng một thùng nước ấm đến đây.
Bát Lang giúp Mạnh Thanh La đổ nước ấm vào thùng xong, sau đó xoay người chạy bịch bịch tới phòng của Tam Lang.
"Tỷ đã trở lại sao? Có khỏe không?" Bát Lang vừa chạy vào phòng thì Tam Lang đã vội vàng hỏi."Ta cũng thấy có gì đó sai sai!" Từ Nguyên Mộc không cãi nhau với Thành Tài nữa, cũng gật đầu: "Mọi người đừng lo, nếu không phải hải tặc, đến cả chúng ta cũng nhận ra vấn đề thì ta tin chắc Mạnh thiên phu trưởng và giáo tập cũng sẽ nhận ra. Tin ta đi, chúng ta sẽ có đáp án nhanh thôi."
"Nguyên Mộc, ngươi nhìn đi, người của chúng ta bị thương rồi. Đi thôi, chúng ta đi giúp học đi." Lục Tiểu Ngũ lại bảo.
"Đi thôi, đi thôi, đi thôi, chúng ta cùng đi. May mà không có ai chết, không là..." Sẽ buồn lắm.
Ba tân binh còn cãi nhau ầm ĩ trước đó thoắt cái thống nhất ý kiến.Mạnh Thanh La và Mạnh nhị bá cùng nhau đưa những binh sĩ bị thương vào quân doanh, sau khi tất cả thương binh đều có đại phu trông coi, nàng nhanh chóng rời khỏi đó.
Về đến nhà, Tam Lang và Bát Lang đã trở về từ Trịnh gia thôn.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, hôm nay tỷ và nhị bá đi đánh hải tặc sao?" Vừa nghe thấy tiếng bước chân của Mạnh Thanh La, Bát Lang hào hứng vọt tới, nhìn nàng bằng đôi mắt lấp la lấp lánh.
"Ừm, đúng rồi." Mạnh Thanh La mỉm cười, gật đầu với hắn ta."Vâng, vâng, tỷ tỷ đã trở lại, tỷ tỷ không sao cả, tỷ tỷ rất lợi hại, trên người đều là máu của kẻ địch mà thôi, còn tỷ tỷ thì không có bị một vết thương nào cả, nhưng đệ nghe tỷ nói nhị bá bị thương ở cánh tay." Khi Bát Lang nói lời này thì ánh mắt sáng quắt, trong mắt đều là sự kính nể đối với Mạnh Thanh La.
"Nhị thúc bị thương cánh tay? Nghiêm trọng không?"
"Tỷ nói không nghiêm trọng, tỷ đã giúp nhị bá băng bó rồi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Tam Lang nhẹ nhàng thở ra."Ơ, tỷ tỷ, tỷ bị thương sao?" Bát Lang vọt tới trước mặt Mạnh Thanh La, ngửi thấy mùi máu tanh, hắn ta chợt khựng lại, ánh mắt của hắn ta cũng không còn rực rỡ sao trời nữa mà nhìn nàng đầy bồn chồn và lo lắng.
"Không, tỷ không bị thương."
"Thế máu trên người tỷ tỷ…?"
"Đó là máu của hải tặc, cũng có của binh sĩ Đại Yến nữa.""Thế à." Bát Lang thở phào nhẹ nhõm: "Chắc hai bên đánh nhau quyết liệt lắm nhỉ? Nhị bá vẫn ổn chứ?"
"Ừm, quyết liệt lắm, nhị bá bị thương trên cánh tay, đã bôi thuốc và băng bó xong rồi, không có gì to tát đâu, đệ không cần lo lắng. Tỷ đi tắm gội, thay y phục trước đây."
"Tỷ tỷ chờ một lát, đệ đi nấu nước nóng cho tỷ ngay!" Nói xong câu ấy, Bát Lang nhanh chóng chạy đi.
Nhìn bóng lưng chạy đi đầy kích động của Bát Lang, Mạnh Thanh La mỉm cười lắc đầu, đi về phòng mình.