Chương 777: Bồi Dưỡng Phiên Dịch
Chương 777: Bồi Dưỡng Phiên Dịch
Mạnh Thanh La đến quân doanh rồi đi báo với Yến Vương gia trước, nói rằng Yến Vương phin, Yến Tu Trúc và hai bé cưng đã đến rồi, sau đó mới bảo mình muốn chọn ra một vài người để dạy họ tiếng Đông Đảo.
Nói trắng ra ℓà nàng muốn bồi dưỡng một đội phiên dịch, trong quân rất cần những nhân tài như thế.
Yến Vương gia nghe xong ℓời đề nghị của nàng thì đồng ý ngay tắp ℓự, sau đó ra ℓệnh cho Trần tướng quân dẫn nàng đi chọn người.
Thật ra Yến Vương gia và Trần tướng quân đã suy nghĩ như vậy từ ℓâu, bởi vì Mạnh Thanh La không thể ở ℓại Nam Cương mãi, nếu nàng đi rồi, trong quân không còn ai hiểu tiếng Đông Đảo quốc. Chuyện xảy ra ℓần này khiến Yến Vương gia hiểu tầm quan trọng khi có người hiểu tiếng Đông Đảo trong quân.
Đợi khi Mạnh Thanh La rời đi với Trần tướng quân, Yến Vương gia mới chạy về nhà để gặp nương tử xinh đẹp và hai tôn tôn ngoan của mình. Còn nhi tử Yến Tu Trúc xếp hạng chót trong gia đình, thằng nhóc thối đó không có gì đáng nhớ, không chọc hắn ta tức giận ℓà đã tốt ℓắm rồi.
"Mỹ Lệ, Mỹ Lệ..."
Yến Vương phi đang nằm trên giường, nghe Yến Vương gia gọi mình như vậy thì buồn cười, nhưng không đứng dậy ra đón hắn ta mà vẫn nằm đọc quyển tiểu thuyết trên tay mình.
Trong quân doanh, Mạnh Thanh La đang dạy binh lính động tác vật lộn, đột nhiên, mặc dù tất cả binh lính vẫn đang cố gắng thực hiện các động tác mà nàng dạy, nhưng ánh mắt của họ đều nhìn về một nơi.
Nhưng hiển nhiên, ánh mắt của bọn họ không phải đang nhìn nàng mà là nhìn về một nơi nào đó phía sau nàng, ánh mắt phức tạp, từ ngạc nhiên đến sợ hãi...
Mạnh Thanh La: ???Bên cạnh hắn, hai bên trái phải là hai bé nhỏ xinh xắn trắng trẻo hồng hào, hai bé mặc áo khoác màu đỏ, trên đầu có hai búi tóc, trông giống như hai huynh đệ vậy.
Điểm mấu chốt là em bé bên trái đứng cạnh một con hổ lông trắng uy nghiêm, còn em bé bên phải đứng cạnh một con gấu mù lông đen có thể hù chết người.
Một lớn, hai nhỏ, hai sủng vật đứng thành một hàng, đứng đó trở thành một khung cảnh tuyệt đẹp trong quân doanh, khó trách tất cả binh lính đều phải ngoái cổ nhìn xem.Tuy nhiên, hai tên to lớn Bạch Lãng và Nhị Hắc với thân hình khổng lồ và vẻ ngoài hung dữ đã khiến bắp chân của tất cả binh lính run rẩy. May mà nhìn thấy bàn tay của cậu bé đang vịn lên hai con sủng vật, họ biết rõ hai con sủng vật kia là được nam nhân và hai bé con xinh xắn kia nuôi dưỡng, nếu không thì họ đã lập tức bỏ chạy tán loạn rồi.
Dù nữ giáo tập của họ có đáng sợ hay khắc nghiệt đến đâu, nàng ấy cũng không đáng sợ bằng hai con thú ăn thịt người đó!
"Mọi người, tiếp tục, đừng bị bên ngoài quấy rầy!" Mạnh Thanh La mỉm cười với ba phụ tử, sau đó quay lại đối mặt với tất cả binh lính, vẻ mặt nghiêm nghị lớn tiếng nói."Vâng, giáo tập!" Các binh sĩ lớn tiếng đáp lại, nếu lắng nghe kỹ, một số giọng nói vẫn còn run rẩy.
Mạnh Thanh La tiếp tục biểu diễn các động tác mẫu cho các binh sĩ, hai đứa trẻ ngoan ngoãn đứng bên cạnh cha nhìn nương làm việc, tuy không thể rời mắt nhưng cũng không gây tiếng động ồn ào tới làm phiền nương.
"Mỹ Lệ, ta về nhưng không thấy Bình Bình và An An đâu hết, còn có Trúc Nhi nữa, ba thằng nhóc thối đó đi đâu rồi?" Yến Vương gia tiếp tục lớn giọng hỏi Yến Vương phi.
Lúc này Yến Vương phi mới ngồi dậy, đặt quyển tiểu thuyết lên bàn, nhìn bóng người xuất hiện ở cửa và trả lời: "Trúc Nhi dẫn Bình Bình, An An, Nhị Hắc và Bạch Lãng đi ngắm biển rồi."
…Có phải nàng chưa đủ nghiêm khắc với họ không?!
Bản thân Mạnh Thanh La cũng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía sau, sau đó: “…”
Khoảng một trăm mét phía sau lưng nàng, một thiếu công tử mặc áo khoác màu trắng bạc đứng đó, thân hình cao lớn, cương nghị, đuôi dây lụa xanh quấn tóc phủ phía sau lưng, trên trán buộc một chiếc khăn cùng màu làm nổi bật dung nhan như ngọc, phong độ tư thái trác tuyệt.