Chương 776: Thầm Rơi Nước Mắt!
Chương 776: Thầm Rơi Nước Mắt!
Trước đây Yến Vương phi vẫn ℓuôn ở bên cạnh Yến Vương gia khi còn ở Nam Cương, vì vậy nàng ấy rất mẫn cảm với những chuyện trong quân, thế ℓà không cần Yến Tu Trúc hỏi, nàng ấy đã hỏi trước rồi.
Mạnh Thanh La gật đầu: "Ừ, chuẩn bị đánh trận!"
"Đánh nhau với hải tặc Đông Đảo quốc ư?" Yến Tu Trúc dừng đũa nhìn Mạnh Thanh La.
Mặc dù Yến Vương phi thẳng thắn và vô tư nhưng dù gì nàng ấy vẫn ℓà nữ tử ℓớn ℓên ở thời đại này, kiến thức có hạn, dù ℓo ℓắng rất nhiều nhưng cũng không nói gì thêm.
Yến Tu Trúc cảm giác nơi nào đó trên cơ thể mình thay đổi thì hơi mệt tim, khi nào hắn mới được ăn mặn đây chứ.
"A La, tại sao nàng lại hiểu tiếng Đông Đảo vậy?" Yến Tu Trúc thuận miệng hỏi một câu, trên người A La có quá nhiều bí mật nhưng nếu nàng dám sử dụng trước mặt mọi người, hắn hỏi không sao đâu.
"Ta học trong mơ đó!" Mạnh Thanh La cũng thuận miệng trả lời."A La, hôn thêm nữa đi..." Yến Tu Trúc chơi xấu.
"Được, hôn thì hôn, coi như phần thưởng vì chàng đã vất vả chăm sóc hai bé cưng suốt chặng đường!" Mạnh Thanh La bật cười, sau đó hôn hai lần lên môi hắn.
Yến Tu Trúc: "..." Hai lần không đủ, hôn bao nhiêu cũng không đủ."Ừ, ta biết rồi, chàng ngoan lắm." Yến Tu Trúc vẫn rất tự giác gánh chịu thay cho nàng, Mạnh Thanh La vui vẻ lại hôn hắn hai lần: "Hôm nay chàng mệt rồi, về viện tử nghỉ ngơi sớm đi."
Yến Tu Trúc: "..." Thầm rơi nước mắt!
Nàng dâu đã không cho mình ăn mặn mà còn trêu chọc mình, hắn nên làm gì đây?"Ta mệt chứ, nhưng mọi thứ đều đáng giá. Có câu nói người giỏi luôn phải làm rất nhiều việc, bây giờ ta đã hiểu thì phải cố gắng thêm. Ta dạy họ bao nhiêu thì họ sẽ bớt đổ máu bấy nhiêu, binh sĩ trong quân ít đổ máu thì người nhà của họ sẽ bớt rơi nước mắt."
Mạnh Thanh La lắc đầu, đừng nói mình cũng đã có tình cảm với quân nhân của mình, lần này Tam Lang bị thương đã khiến nàng và người thân đều lo sốt vó, đúng là cảm giác không phải ai cũng chịu nổi.
"Được, ta ủng hộ nàng, nàng muốn làm gì thì làm cái đó, có gì có cứ đẩy lên người ta là được."Yến Vương phi biết tối nay Yến Vương gia không về được nên không đợi nữa, cơm nước xong xuôi thì quay về viện tử nghỉ ngơi, chừa không gian lại cho Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc.
Yến Vương phi vừa đi, Yến Tu Trúc đã không kìm được ôm lấy Mạnh Thanh La, hóa nỗi nhớ suốt chặng đường thành hành động.
Hai người ôm ấp hôn hít nhau hồi lâu, đến khi Mạnh Thanh La sắp không chịu nỗi nhiệt tình của hắn thì mới đẩy hắn ra.Yến Tu Trúc phát hiện định lực của mình ngày càng sa sút khi đối diện với Mạnh Thanh La.
Hôm sau trời vừa hửng sáng, Mạnh Thanh La đã dậy, Yến Tu Trúc biết nàng muốn đến quân doanh thì cũng rời giường chạy theo.
"Tiểu Trúc Trúc, chàng ở nhà chăm sóc Bình Bình và An An, đợi hai huynh đệ ăn cơm xong thì dẫn hai đứa đi dạo bờ biển, để hai đứa nhìn thấy cảnh đẹp ở biển." Mạnh Thanh La dỗ dành Yến Tu Trúc, vừa tặng một nụ hôn tốt lành buổi sáng cho hắn.Yến Tu Trúc: "..." Ta tin nàng mới lạ!
"Yến Tu Trúc, hôm nay ta nghĩ ta muốn lựa chọn một số binh sĩ có tài năng về ngôn ngữ để dạy tiếng Đông Đảo. Ta không thể ở lại Nam Cương suốt đời, nếu ngày nào đó ta rời đi, lỡ đâu gặp lại chuyện như vừa rồi mà không ai hiểu ngôn ngữ bên kia, không có người khơi thông sẽ rất phiền phức."
"Chuyện này cũng được, tạm thời chúng ta không thể quay về Quan Châu, nàng cứ dạy cho mọi người. Có điều nàng vừa dạy võ vừa dạy ngôn ngữ cho họ, nàng có mệt lắm không?" Yến Tu Trúc đau lòng nhìn nàng.
"Ừ, ta biết rồi." Yến Tu Trúc ngọt ngào đồng ý.
"Chàng hãy dẫn cả Nhị Hắc và Bạch Lãng theo ℓuôn nhé, sau khi ta dậy đã cho chúng ăn rồi, chàng không cần quan tâm chúng đâu. Có điều ℓông trên người chúng bẩn quá, chàng phải dẫn chúng đến biển tắm rửa đi nhé."
Mặc dù hai con hàng kia hơi bẩn nhưng tắm xong sẽ sạch được phần nào.
Nhị Hắc và Bạch Lãng ℓại bị nữ chủ nhân chán ghét: "..."