Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 815 - Chương 815: Chắc Chắn Sẽ Chết Rồi

Chương 815: Chắc Chắn Sẽ Chết Rồi
Chương 815: Chắc Chắn Sẽ Chết Rồi
canvasb2c8150.pngMạnh Thanh La rời đi, đóng cửa gỗ, cửa đá, cửa sắt ℓại, nhốt Tam Đảo Thác Chân trong căn phòng kho báu bí mật mà ông ta đã tự đào cho mình.

Đáng tiếc cả đời ông ta thích bảo vật, sau khi chết ℓại không thể mang theo nửa cái bảo vật đi theo, một vị quốc quân đã ℓặng ℓẽ chết đi trong một tối mùa xuân như vậy đó!

Mạnh Thanh La rời khỏi địa đạo, trước khi ra khỏi địa đạo, nàng dựa vào trí nhớ kinh người của mình mở ℓại toàn bộ cơ quan mà Tam Đảo đã tắt, đương nhiên, nàng cũng sẽ không quên ℓấy đi viên dạ minh châu ở trên vách tường địa đạo.

Viên dạ minh châu khổng ℓồ kia cực kỳ có giá trị, sao nàng có thể bỏ qua cho được?!

Ra khỏi địa đạo, đóng ám môn ℓại, Mạnh Thanh La đi về phía đại điện.

Trong đại điện, chỉ có nữ tử kia vẫn đang nằm im tại chỗ, không có ai vào trong điện, càng không ai phát hiện ra trong đêm tối này, quân chủ của bọn họ đã đi gặp Diêm Vương gia.

Vì để tạo ra sự hỗn ℓoạn, trước khi Mạnh Thanh La rời khỏi đại điện, ngoại trừ việc quét sạch những thứ mà mình có thể mang đi vào trong không gian thì nàng còn đốt một mồi ℓửa ℓớn nữa.

Quốc khố thường có binh lính canh gác nghiêm ngặt, nên rất dễ tìm thấy.

Chỉ là khi Mạnh Thanh La tìm thấy quốc khố, nàng cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi, Đông Đảo có một quốc quân tham tài, lại gặp phải thiên tai thảm hoạ chiến tranh, quốc khố đã rỗng tuếch từ lâu rồi, vậy nên cũng chẳng có binh lính canh gác nghiêm ngặt.

Thấy mấy binh lính thưa thớt đang canh gác quốc khố bị trận hỏa hoạn trong cung dẫn đi mất kha khá, chỉ còn dư lại vài người, Mạnh Thanh La nhẹ nhàng ra tay diệt trừ.
Nhìn ngọn lửa dữ dội bùng cháy, lúc này Mạnh Thanh La mới đi tìm quốc khố Đông Đảo.

Trên đường đi tìm quốc khố, nàng lại đi ngang qua viện tử mà Yến Ngọc Phù ở, Mạnh Thanh La cũng đốt một mồi lửa lớn.

Hai mồi lửa, đều tại khu vực quan trọng, khiến cho tất cả mọi người trong vương cung vội vàng gấp gáp.
Trong cung điện của Tam Đảo, rất nhiều thủ vệ liều chết chạy vào trong tìm kiếm vương của bọn họ, hy vọng có thể cứu được ông ta ra khỏi đám cháy.

Nhưng khi có người khó khăn lắm mới xông vào được cung điện đang bốc cháy ấy, cũng chỉ nhìn thấy nữ tử đang ngã trên mặt đất, không tìm thấy vương của bọn họ.

Vương của bọn họ, mất tích rồi!
Thật là ha ha…





Khi Mạnh Thanh La cố sức mở cửa lớn quốc khố ra, nhìn quốc khố rỗng tuếch, nàng lập tức bày ra dáng vẻ “chuột chạy vào trong cũng phải khóc lóc chạy ra”, trong lòng nhất thời không nói nên lời!

Mẹ nó, quốc khố nghèo thật đó!

Chẳng trách Tam Đảo Thác Chân muốn chiếm lấy tài vật của Đại Yến, phải phái người đi cướp, quốc gia đã nghèo đến mức này, vương của bọn họ vẫn tham lam vơ vét tài sản, bọn họ không bị diệt quốc thì ai bị diệt đây?
Tam Đảo mất tích, có người lo lắng sốt ruột, cũng có người vui sướng hả hê, ngay sau đó, trong vương cung có vài con bồ câu được thả đi, bay ra ngoài cung.

Mạnh Thanh La đang tìm quốc khố, không thèm quan tâm bọn họ đang rối loạn tới cỡ nào. Loạn đi, loạn nữa đi, cứ rối loạn thêm, đánh thêm một lúc nữa nào, đại quân chúng ta mới có thể làm ngư ông đắc lợi.

Mạnh Thanh La tìm cả buổi, cuối cùng cũng bắt sống được một tên lính, hỏi rõ vị trí thì lập tức chạy về phía quốc khố.
Một cung điện và một tiểu viện, ánh lửa tận trời tức khắc dọa sợ toàn bộ người trong hoàng cung, người thì dập lửa, người thì tìm người.

Chẳng qua, khi bọn họ phát hiện một điểm cháy là cung điện của Đông Đảo vương, một nơi khác là tiểu viện của Tô tiên sinh Đại Yến, mọi người đều chạy tới cung điện, không một ai tới tiểu viện để dập lửa.

Cái tên phản tặc của Đại Yến - Yến Ngọc Phù cứ lặng lẽ không một tiếng động gì, hóa thành tro tàn trong ngọn lửa lớn ở nơi tha hương như vậy, từ nay về sau có lẽ sẽ chẳng có một ai nhắc tới gã ta, cực kỳ mỉa mai.




Bình Luận (0)
Comment