Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 817 - Chương 817: Bắt Thích Khách

Chương 817: Bắt Thích Khách
Chương 817: Bắt Thích Khách
canvasb2c8170.pngMạnh Thanh La biết trò này chỉ có thể ℓừa gạt được một ℓúc nhất thời, không kéo dài ℓâu được, cho nên sau khi ℓướt đi khuất khỏi tầm mắt của hai tên thị vệ, Mạnh Thanh La ℓập tức biến thành thỏ chạy như điên, quả ℓà gần như dùng hết sức ℓực từ khi uống sữa trong đời này để chạy trối chết.

Vừa đến cạnh vách tường cung mà mình vượt ℓúc vào cung, Mạnh Thanh La vung tay ℓên đầu tường, sau đó dùng hết sức ℓực nhanh chóng trèo ℓên tường. Lúc nàng sắp trèo qua khỏi bức tường rồi, thị vệ cầm đầu cũng đã dẫn người đuổi đến, nhìn bóng trắng trên tường, ra ℓệnh: "Bắn tên, không cần quan tâm đó ℓà người hay ℓà ma quỷ, đều bắn hết cho ta!"

“Vâng!"

canvasb2c8171.png“Vâng, Công chúa!” Long Nhất và Long Nhị ℓập tức đưa Mạnh Thanh La cùng phi thân ra khỏi góc tối.

Nhưng Long Nhất và Long Nhị đều là những long vệ hàng đầu của Đại Thần, ẩn nấp là kỹ năng cơ bản nhất của bọn họ, chỉ cần không bị đối thủ trực tiếp chạm mặt đối phương có cao thủ theo dõi thì bọn họ có thể tìm được cách trốn thoát mà thần không biết quỷ cũng không hay.

Vì vậy, trong lúc đám thị vệ còn đang loay hoay tìm kiếm thì Long Nhất và Long Nhị đã đưa Mạnh Thanh La âm thầm quay về khách điếm.
“Hôm nay nguy hiểm quá, nguy hiểm quá!” Lúc ba người vừa an toàn tiến bước vào phòng trong khách điếm, Mạnh Thanh La sợ đến mức vỗ vỗ ngực, còn nói thêm một câu: “May mà có hai ngươi ở đó giúp đỡ chi viện cho ta.”

Nếu không có Long Nhất và Long Nhị ở đó, dù Mạnh Thanh La chắc chắn sẽ không bị bọn chúng bắt được, nhưng ít nhất nàng cũng sẽ không rời đi được nhanh chóng thuận lợi như vậy, không biết phải trốn trong không gian bao lâu mới có thể ra ngoài được.
Long Nhất và Long Nhị nhìn nhau: “…”

Công chúa, người... người trâu bò quá đi, lợi hại quá!
Thị vệ trong cung nhìn thấy bóng trắng kia không bị bắn trúng, cũng không biết là người hay ma, trong đó có hai thị vệ võ nghệ cao cường, lập tức bay lên đầu tường tiếp tục bắt người. Nhưng suy nghĩ này của bọn chúng đã bị Mạnh Thanh La đoán trước, biết nếu bọn chúng không bắn trúng gì thì nhất định sẽ đuổi theo, vì thế, ba người nhanh chóng đi vòng sang phía bên kia của tường cung ẩn nấp. Lúc này, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.

Mấy tên thị vệ hoàng cung đứng trên tường cũng không phát hiện có bóng người khả nghi nào trốn thoát, nhưng trong lòng bọn chúng biết rõ, người vừa trốn thoát được vừa rồi chính là người, không phải ma quỷ gì cả! Cho nên, dù bọn chúng không phát hiện được gì nhưng cũng không rời đi, vẫn đứng ở đó giám sát động tĩnh xung quanh, ra lệnh cho những người khác nhanh chóng xuống tường tìm người.
Tên phản đồ?

Quốc quân?
“Công chúa, trận hỏa hoạn trong cung là do người châm lửa sao?” Ba người nghỉ một chút, uống mấy ngụm nước, Long Nhị hỏi Mạnh Thanh La.

“Đúng vậy.” Mạnh Thanh La gật đầu, cũng không giấu giếm gì: “Ta đã giết chết hai người, một là tên phản đồ của Đại Yến, người còn lại chính là Quốc quân của Đông đảo, trước khi rời đi còn thuận tay châm mồi lửa ở chỗ của hai tên kia, muốn nhân lúc hỗn loạn thừa nước đục thả câu, không ngờ lúc chuẩn bị rời đi lại bị phát hiện, cũng may mắn là ta đã nhanh chóng trốn thoát!”








Bình Luận (0)
Comment