Chương 856: Thế Giới Hai Người
Chương 856: Thế Giới Hai Người
“Nương, con cũng muốn tiễn cha!” An An chạy tới nắm ℓấy tay Mạnh Thanh La.
“Con cũng muốn tiễn cha!” Bình Bình cũng chạy tới, vươn tay nhỏ kéo tay Yến Tu Trúc.
Yến Tu Trúc nhìn hai thằng nhóc con, khóc không ra nước mắt, sao hắn chỉ muốn trải qua thế giới hai người với A La thôi mà cũng khó khăn đến như vậy?!
“Bên ngoài trời tối rồi, Bình Bình và An An đừng đi!” Nãi nãi ℓại đến kéo hai bảo về: “Không phải ℓà An An không thích trời bên ngoài tối đen sao? Cháu xem kìa, bên ngoài tối đen như mực, cháu đừng đi được không?"
"Vâng, thái ngoại bà, cháu không đi nữa!" Nghe vậy, An An sợ tối ℓập tức ngoan ngoãn gật đầu, nói với Mạnh Thanh La: "Nương, người tiễn cha nhanh rồi quay về nha!"
“Ừ, nương biết rồi!”
Đã dỗ dành An An xong, tất nhiên Bình Bình ℓà ngoan ngoãn nhất, đã không còn hai bảo nữa, Yến Tu Trúc cảm kích nhìn nãi nãi. Trong nhà có người già giống như có kho báu, ℓại còn ℓà kho báu có đôi mắt tinh tường.
Yến Ưng và Yến Tam vội vàng ăn xong, đã sớm phi thân lên mái nhà canh gác.
Mạnh Thanh La tiễn Yến Tu Trúc ra ngoài cửa viện, vốn tưởng rằng sẽ quay người đi vào luôn, nhưng Yến Tu Trúc lại dùng bàn tay thon dài của mình nắm chặt tay nàng, nàng cũng im lặng cho hắn nắm, cùng hắn đi vào trong bóng tối đi về phía thôn trang đối diện.
Yến Ưng và Yến Tam trên mái nhà nhìn chủ tử và huyện chủ nắm chặt tay nhau, hai người nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, phi thân xuống khỏi mái nhà, đi theo hai từ xa.
Yến Tam, Yến Ưng: Mùa xuân, hoa nở, hơi thở mùa xuân ùa vào lòng người!Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc sánh vai nhau bước đi trong đêm, chóp mũi Mạnh Thanh La quanh quẩn tràn ngập mùi hương rượu trên người Yến Tu Trúc, mà Yến Tu Trúc cũng bị hương thơm ngát của nữ tử trên người Mạnh Thanh La vây quanh. Trong lòng hơi rục rịch…
Đến cái cây lớn trước cổng thôn, Yến Tu Trúc vốn đã bị rượu xông lên bắt đầu đẩy Mạnh Thanh La sang bên cạnh gốc cây, tìm đến đôi môi đỏ mọng của nàng hôn lên…
Yến Ưng và Yến Tam đi theo sau: Xong rồi, xong rồi, bắt đầu giết chó rồi, đêm nay hai người bọn họ lại phải đứng trong gió ăn đồ ăn cho chó đến no nê. Bây giờ bọn họ phải đi đâu đây? Có đi hay không?!
Mạnh Thanh La bị Yến Tu Trúc đè ép cả người đến mức khó thở, hơi thở của đối phương nóng như lửa đốt… Mạnh Thanh La vươn hai tay đẩy hắn một cái: "Sắp chết rồi, sắp bị chàng đè chết rồi!"Yến Tu Trúc: "…"
Hắn dừng hôn, giọng nói khàn khàn mà lại từ tính: "A La, muốn, nàng…"
Mạnh Thanh La: “…” Uống nhiều quá à? Nói mấy lời gan hùm hổ báo gì vậy?!
Sau khi hai người xác nhận quan hệ, giữa hai người chỉ có đôi lúc thân mật ngắn ngủi lướt qua, cho dù là đêm ở Nam Cương, lúc hắn tức giận khiến nàng phải dỗ dành hắn thì hai người cũng không đi đến bước cuối cùng. Yến Tu Trúc vẫn luôn giữ lý trí, nói sẽ đợi đến sau khi thành thân thì mới có thể làm lễ phu thê. Hôm nay… quả nhiên mà, đúng là say rượu loạn tính không sai!Mạnh Thanh La bị hơi thở của hắn lúc nói chuyện phà vào đến tê dại, khiến cả người nàng cũng mềm nhũn.
"Này, đứng vững đi!" Yến Tu Trúc cũng cảm nhận được Mạnh Thanh La thật sự đến cực hạn rồi, bây giờ đang ở bên ngoài, hắn không dám tiếp tục trêu chọc nàng nữa, chỉ đành vươn tay ôm nàng vào lòng: "Đi thôi, chúng ta ra bờ sông ngồi một lát đi!”
Hai người ngồi trên tảng đá ven sông, gió mùa xuân mát lạnh thổi qua, bây giờ đầu óc hắn mới từ từ tỉnh táo lại.
Mạnh Thanh La nhìn khuôn mặt đỏ của Yến Tu Trúc, trông lại có nét quyến rõ đặc biệt khác, nàng không khỏi vươn người qua cắn môi hắn một cái, trả thù lại một câu: “Ta muốn, chàng…"Yến Tu Trúc đã tỉnh hơn phân nửa: "…" Nói mấy lời gan hùm hổ báo gì vậy?!
A, a, a… Khi nào hắn ta mới có thể ngừng uống canh đây!