Chương 857: Để Ta Nói Cho Nàng Một Chuyện
Chương 857: Để Ta Nói Cho Nàng Một Chuyện
Yến Tam ℓập tức nổi trận ℓôi đình, hắn ta nhịn ℓâu ℓắm rồi, nếu không phải sợ quấy rầy thế giới hai người của Thế tử và Thế tử phi bên bờ sông thì bây giờ hắn ta có thể đâm xuyên tim cái con Phì Ưng Ưng này ℓuôn, bắn cho nó bay ℓên trời mới thôi… Hừ!
"Để ta nói cho nàng một chuyện!" Sau khi Yến Tu Trúc và Mạnh Thanh La tỉnh táo ℓại, Yến Tu Trúc nói với Mạnh Thanh La.
Mạnh Thanh La ngồi trên tảng đá, hai tay ôm ℓấy chân, nửa thân trên tựa vào người Yến Tu Trúc, nghe hắn nói có chuyện muốn nói, nàng miễn cưỡng ngẩng đầu ℓên: "Nói đi."
"Sở Tử Mộc bị phế rồi!"
Hả?
Hai mắt Mạnh Thanh La sáng rực ℓên, nàng bật dậy từ trong ℓòng Yến Tu Trúc, ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đầy tò mò phấn khích nhìn Yến Tu Trúc: “Phế ở chỗ nào?”
Có phải, có phải, chỗ… chỗ kia không?! Nói rồi, nàng còn đưa mắt ℓướt ℓướt qua nhìn chỗ nào đó của Yến Tu Trúc, Yến Tu Trúc ℓập tức hiểu ra ngay.
"Rốt cuộc là phế chỗ nào? Chàng cũng đâu nói rõ ràng, đương nhiên là ta sẽ suy nghĩ lung tung rồi!" Mạnh Thanh La trợn tròn mắt nhìn Yến Tu Trúc, bĩu môi một cái rồi lại tựa vào trong ngực Yến Tu Trúc, không phải chỗ đó à, nhạt nhẽo thật!
“Là chân bị phế, bị què rồi!”
Giọng Yến Tu Trúc lạnh lùng bình thản như chỉ đang nói đến bữa cơm chiều hôm nay thật ngon, hoa xuân thơm lành, gió mát, nước trong veo, đêm tối, mây nhẹ trôi… tất cả đều là chuyện rất bình thường. Dù chuyện có lớn đến đâu thì cũng không làm hắn dao động, hoàn toàn khác với vị công tử tuấn mỹ động tình hóa thân thành “sói” muốn ăn thịt Mạnh Thanh La vừa rồi."A La, nàng yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với nàng, cả đời này cũng sẽ đối xử tốt với nàng. Ta sẽ không nạp trắc phi hay mỹ nhân nào, chúng ta chỉ một đời một kiếp một đôi người, nếu có thì nàng cứ độc chết ta đi!" Yến Tu Trúc thề.
"Là chàng phái người làm sao?"
"Đúng vậy, là ta dùng chút thủ đoạn làm cho hắn ta bị què, hắn ta sẽ không còn vọng tưởng được kế thừa tước vị, gây khó dễ với Tử Dữ nữa!"
"Chàng đối xử với Sở Tử Dữ rất tốt!" Mạnh Thanh La cười nói."Sau khi sinh hắn ta ra, không bao lâu sau thì thân nương của hắn ta đã ấm ức trong lòng mà qua đời, thân cha lại là một người sủng thiếp diệt thê, đối xử không tốt với hắn ta, nếu không phải còn có nhà ngoại thì hắn ta có thể sống được hay không cũng còn khó nói. Hình như đó là lúc hắn ta ba tuổi, hắn ta quay về Hầu phủ, tỷ tỷ và ca ca kia của hắn ta cấu kết với nhau giở trò nhốt hắn ta trong từ đường, còn không nói cho người lớn biết, nhốt suốt cả một ngày một đêm. Nàng nói xem một hài tử nhỏ như thế bị nhốt trong một nơi như vậy, có thể không sợ đến chết sao? Từ đó trong lòng hắn ta để lại bóng ma, hắn ta rất sợ mấy thứ ma quỷ thần bí gì đó, vô cùng sợ!”
"Vĩnh An Hầu kia đúng là một kẻ đáng ghét!" Mạnh Thanh La tức giận nói, nàng không ngờ một thiếu niên tốt bụng như Sở Tử Dữ thế mà lại có một quá khứ bi thảm như vậy, cũng giống như nguyên chủ, bị chính những người gọi là người thân ruột thịt bắt nạt.
“Đúng vậy, lúc còn nhỏ ta cũng rất thương hại hắn ta, lần nào hắn ta có ấm ức mà hai bọn ta không thể giải quyết được, ta sẽ dẫn hắn tiến cung tìm tổ mẫu, tổ mẫu ghét nhất là nam tử sủng thiết diệt thê.”“Ừm, hắn ta cũng đối xử rất tốt với ta. Thật ra, lúc còn nhỏ hắn ta cũng rất thê thảm, có một ca ca và một tỷ tỷ, không những không thân với nhau mà còn âm mưu muốn cướp đoạt đồ của hắn ta, thường xuyên âm thầm bắt nạt hắn ta. Nàng có biết không, hắn ta rất sợ ma!”
Sợ ma à? Mạnh Thanh La khựng người một chút, điều này khiến nàng nhớ đến đêm ấy ở Doãn Châu, đêm mà Tây Môn đại hiệp bị dọa ma chạy!
"Sao hắn ta lại sợ ma như vậy?""…"
Cái ánh mắt lang sói hổ báo gì đấy?
"Nàng đấy, cái đầu nhỏ xíu của nàng nghĩ gì vậy?" Yến Tu Trúc dở khóc dở cười vươn tay ra xoa xoa đầu Mạnh Thanh La.