Chương 87: Mạnh Thanh La Ra Tay
Chương 87: Mạnh Thanh La Ra Tay
"Không đi nổi thì con khiêng hay cõng ta đi chắc?" Tiết ℓão nhân trợn mắt, trong ℓòng ℓại thầm nói: Cuối cùng đồ đệ vô ℓương tâm cũng ℓo nghĩ cho sư phụ rồi, còn biết quan tâm ông ấy một câu.
"Đúng ℓà không cõng nổi." Mạnh Thanh La gật đầu, thở hổn hển nói: “Con còn đang muốn được cõng đây!”
“...”
Phía trước bỗng truyền đến tiếng hét chói tai, cùng với tiếng dậm chân.
Tiếp đó, chuyện tương tự cũng thường xuyên xảy ra, lúc thì rắn, lúc thì nhện, sâu lớn, thậm chí còn có một lần suýt kinh động đến gấu đen. May là người đi trước mở đường có ống nhòm mà Mạnh Thanh La đưa, nhờ đó phát hiện ra sớm rồi đi đường vòng tránh được.
Cứ như vậy, mọi người hoảng sợ đi suốt hai canh giờ mà không gặp nguy hiểm gì, sau đó tìm một bãi đất khá bằng phẳng nghỉ chân."Còn con nhện kia nữa, trời ạ! Ai mà ngờ có một con nhện to cái sàng, tám chân đầy lông xù xì, toàn thân màu sắc sặc sỡ, trên mạng nhện còn có chim nhỏ chưa ăn xong... Nhìn thôi đã thấy hãi hùng!”
"Thế đã là gì? Tam Mao nhà ta nói, nếu không nhờ A La lấy ra ống nhòm có thể nhìn thấy rõ ràng, mấy người chúng ra đã đâm thẳng vào hang ổ của gấu đen rồi. Chính là gấu đen dám đấu với cọp đấy!”Mạnh Thanh La phát hiện hắn ta là một người hơi nhút nhát nhưng thật ra rất thông minh. Điều này khiến nàng vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, cũng giống như lúc trước nàng phát hiện ra thính lực của cha không tầm thường vậy.
Không lâu sau, phía trước truyền lời về, nói rằng không có chuyện gì lớn, có một con rắn lớn đi ngang qua, đã bị Mạnh đại bá rắc bột hùng hoàng đuổi đi rồi.Mạnh Thanh La suy nghĩ một chút, nói với Mạnh Tam Lang trước mặt: "Tam đệ, đệ truyền lời lên phía trước, từng người truyền nhau hỏi xem có chuyện gì, có cần xem bệnh hay không.”
Tam Lang Mạnh gia là người có cảm giác tồn tại thấp nhất trong mười nhi tử, ngày thường chỉ yên lặng làm việc, không nói nhiều, tính cách nhút nhát. Mạnh Thanh La vốn tưởng tam đệ sẽ hỏi mình tại sao lại làm thế, không ngờ cậu lập tức nói với người phía trước: "Truyền lên phía trước, từng người truyền nhau hỏi xem phía trước có chuyện gì, có cần xem bệnh hay không. Sau đó cũng dùng cách tương tự mà truyền lời về.”“Làm sao bây giờ? Khi nào chúng ta mới có thể vượt qua ngọn núi này đây? Ngươi không nhìn thấy con rắn kia đâu, vảy rắn đen xì, miệng to như cái bát lớn, đầu lưỡi phun ra vừa to vừa đỏ, bụng ăn đến tròn vo.”
"Có thấy, có thấy. Sinh Tử nói con rắn kia đã ăn no rồi, lại sợ mùi bột hùng hoàng. Nếu không e là bọn họ phải đấu một trận với nó.”"Rắn, rắn, rắn..."
Đội ngũ một trăm người nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Phía trước đột nhiên nhốn nháo loạn tùng phèo, cả nhà Mạnh Thanh La ở phía sau nghe thấy tiếng kêu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Phụ nhân trong thôn hoảng sợ mà nghị ℓuận sôi nổi. Trước hôm nay, bọn họ chỉ cảm thấy ℓeo núi mệt mỏi, thậm chí tối hôm qua phát hiện ra nguồn nước khiến bọn họ giật mình cho rằng tháng ngày chạy nạn đã đi xa. Thế mà hôm nay, rừng sâu núi thẳm ℓại khiến họ sinh ra sợ nỗi hãi từ tận sâu trong ℓòng.
Ngọn núi hiện giờ tốt hơn ℓúc đó một chút, ít nhất dù có nguy hiểm thế nào thì cũng không đổ mưa thường xuyên, không có những thứ khiến người ta ghê tởm như đỉa rừng. Nếu không, dựa vào mấy người này, muốn đi một bước trong này cũng ℓà quá sức.