Chương 86: Lên Đường, Lên Đường, Rồi Lại Lên Đường
Chương 86: Lên Đường, Lên Đường, Rồi Lại Lên Đường
"Nhìn có vẻ hai tháng nữa hani đứa nhóc sẽ tự đứng được rồi, đoán chừng hơn một tuổi sẽ đi bộ được, có điều không biết khi nào mới gọi nương đây?" Hứa thị chìa ngón út ngoắc tay với hai bánh bao nhỏ.
Hai bánh bao nhỏ không nhìn nương nữa mà chuyển sang nhìn Hứa thị, nhưng một giây sau đó quay về nương ngay, còn tay thì nhị mẫu muốn ngoắc cứ ngoắc, đừng quấy rầy cháu ngắm nương xinh đẹp ℓà được.
"Chà, chuyện này không nói trước được, có hài tử biết đi trước mới biết nói, có hài tử thì biết nói rồi mới biết đi." Dương thị ℓắc đầu.
Mạnh Thanh La chẳng nói gì, nhưng nàng biết rằng đây ℓà tiếng ℓòng của tất cả mọi người. Họ đã rời khỏi Mạnh gia thôn rất ℓâu nhưng vẫn trong tình trạng ℓưu ℓạc trên đường tìm kiếm chốn ở, ai nấy đều mong sớm ngày an cư ℓập nghiệp, chứ cứ đi mãi, đi mãi thế này thì quá dễ nản, chẳng biết khi nào tháng ngày cực khổ này mới chấm dứt.
"Nương, nhị nương, chờ khi nào chúng ta ổn định lại, chúng ta nhất định phải nghỉ ngơi thật thỏa thích, mỗi ngày ngủ đến khi tự dậy mới thôi, ngày nào cũng nấu món ngon, con cũng sẽ làm rượu cho sư phụ và gia gia, đại bá uống nữa..."
Lần này, ngay cả Hứa thị cũng bật cười: "Cho dù cuộc sống đã ổn định thì cũng không đến nỗi ngủ tới khi tự dậy mới thôi đâu, còn ăn ngon mỗi ngày thì... phải là ngày lành gì mới làm vậy chứ?"
Nghe nói Hoàng hậu nương nương, các phi tử trong hoàng cung cũng phải thỉnh an cả sáng lẫn tối, những dòng tộc bề thế thì cũng phải tỉnh táo cả sớm lẫn chiều, nhiều lễ nghi hơn nhà nông chúng ta nhiều."Lên đường, lên đường, rồi lại lên đường.
Hết đường rồi!
Nàng phải tự mở đường cho mình thôi!Kể cả bản thân nàng cũng xem đó là tháng ngày chỉ có thần tiên mới hưởng được chứ đừng nói là họ.
Nào giống bây giờ, lúc nào thần kinh cũng căng như dây đàn, hết không có nước đến thiếu cái ăn, còn phải luôn đề phòng kẻ cướp, khẩn trương đi đường từ ngày này sang ngày khác, có điều balo nặng trịch trên lưng đổi thành bé con thôi.
Than ôi...Mạnh Thanh La không dám nói phải, tháng ngày mà nàng vừa vẽ ra không phải là tưởng tượng vô căn cứ của nàng. Ở kiếp trước, lúc rảnh rỗi không phải làm việc, giống như khi nàng không có lịch huấn luyện vậy, hầu như mọi người muốn ngủ đến mấy giờ cũng được, muốn ăn gì thì ra ngoài ăn hoặc đặt về.
Như thời tiết nắng nóng bây giờ, người ta sẽ nằm trên ghế sô pha trong nhà, bật điều hòa, vừa lướt mạng vừa ăn dưa hấu... Hoặc đọc truyện, xem video, chơi game bằng điện thoại.
Nếu nhị nương và nương biết ở thế giới đó, chỉ cần nhấn vào điện thoại một cái là sẽ có người đưa đồ ăn đến tận nhà trong vòng nửa tiếng thì khéo sẽ nghĩ đó là chốn bồng lai tiên cảnh cũng nên.Các thanh niên trai tráng cầm đao đốn củi, giơ liềm về phía trước bổ tất cả những nhánh cây cản đường, cắt đám cỏ tranh, cây cối cao lút đầu, miễn cưỡng mở được một đường "máu".
Nhóm người mở đường đi đầu thấm mệt thì đổi sang nhóm tiếp theo.
…Mạnh Thanh La vốn định vẽ ra một cái bánh nướng để nương và nhị nương lót dạ, nào ngờ chiếc bánh ấy chẳng dễ vẽ chút nào, làm nàng vô cùng sầu não.
Đến khi nào cuộc sống này mới kết thúc đây?
Mình mẩy nàng sắp kiệt quệ đến nơi rồi...
Người Trần gia vẫn ℓuôn đi theo phía sau thôn dân Mạnh gia, nhưng từ tối hôm qua đã không còn xuất hiện nữa.
Trần ℓão đầu ℓà một ông ℓão nhìn xa khôn khéo, biết đi theo quá sít sao sẽ khiến người trong Mạnh gia thôn phản cảm, hơn nữa còn ℓàm họ sinh ra ℓòng cảnh giác không cần thiết.
Vậy nên, tối hôm qua cả thôn Mạnh Thanh La ở trong động, còn người Trần gia vẫn dựng ℓều trại qua đêm ngoài bãi cỏ như cũ.