Chương 879: Chỉ Cây Dâu Mắng Cây Hòe Nữa
Chương 879: Chỉ Cây Dâu Mắng Cây Hòe Nữa
"Nương, nương..." Yến Tử hưng phấn đầy mặt chạy trở về: "Nương, thần y tỷ tỷ cũng chuẩn bị cho con một cái phòng, con có phòng riêng của mình rồi, thật vui vẻ!"
"Vậy con còn không nhanh cảm ơn A La tỷ tỷ, cả đời này phải nhớ kỹ tỷ tỷ rất tốt, biết không?"
"Con biết rồi, nương, con sẽ nhớ kỹ.
Cảm ơn tỷ tỷ, A La tỷ tỷ, tỷ đối xử với muội tốt quá, đối với nhà của muội cũng tốt quá, chờ muội trưởng thành, muội cũng muốn đối xử tốt với tỷ, cũng đối xử tốt với Bình Bình và An An nữa!" Yến Tử không hề có cảm giác xa lạ với Mạnh Thanh La, chạy đến bên cạnh nàng, vươn tay câu lấy cánh tay của nàng lắc lư làm nũng.
Mạnh Thanh La bật cười, gật đầu: "Ừ, rồi, rồi, tỷ chờ muội trưởng thành đối xử tốt với tỷ!"
"Thẩm, các ngươi dọn dẹp một chút đi, rồi làm quen với ngôi nhà mới này một chút sau đó làm cơm chiều, đừng tiết kiệm, phải ăn no, ngươi xem, thúc ăn no không chạy ra làm phiền người khác, hơn nữa, bắt đầu từ ngày mai, sáng sớm giờ mẹo Yến Tử phải thức dậy theo ta chạy bộ rèn luyện thân thể, chờ thể chất của Yến Tử tốt hơn rồi thì bắt đầu đi theo người của ta học võ thuật, không thể lãng phí thiên phú của Yến Tử."
"A La, thẩm đã biết, đều nghe lời ngươi."
Tiết lão nhân đang trong phòng đảo dược nghe được giọng nói của Mạnh Thanh La, trong lòng cũng vui vẻ, đứa đệ tử này của ông ấy bận còn hơn cả người làm Hoàng đế, luôn bận rộn mỗi ngày, ông ấy trở về cũng không nhìn thấy người đâu, mấy tháng không thấy, ông ấy thật nhớ nàng, cũng nhớ Bình Bình và An An.
Nhưng cái miệng này lại vẫn cứ hỗn như vậy, không thay đổi chút nào, vẫn là người quen thuộc kia, cảm giác quen thuộc kia!
"Sư tổ, cụ đã về rồi, An An nhớ cụ vô cùng, nhớ đến nỗi nơi này cũng đau!" An An bịch bịch bịch chạy đến trước mặt Tiết lão nhân, lấy bàn tay nhỏ vỗ vào vị trí trái tim.
Tiết lão nhân nở nụ cười, vươn tay ôm lấy An An, hôn lên trán An An một cái: "Vậy sao? Sư tổ cũng nhớ An An, An An của chúng ta hiểu chuyện nhất, ngoan ngoãn nhất, không giống người nào đó rõ ràng trong lòng không phải nghĩ như vậy nhưng trong miệng vẫn cố tình không chịu buông tha người, thật dối trá!"
Tiểu Phan thị buồn cười nhìn nàng một cái, vươn tay đón Đại Nha từ tay Mạnh Thanh La, cười hỏi cô nhóc: "Đi ra ngoài chơi với cô cô có vui không?"
"Chơi vui!" Đại Nha ngoan ngoãn gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh.
Tiểu Phan thị ôm Đại Nha rời đi, Bình Bình vẫn chưa có về nhà, Mạnh Thanh La bèn nắm tay An An đi tìm sư phụ nhà mình.
Đi đến trước cửa dược phòng, Mạnh Thanh La đã nghe tiếng đảo thuốc quen thuộc từ bên trong truyền ra, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, cái mũi có chút lên men nhưng vẫn cố ý đẩy mạnh cánh cửa đang khép hờ, miệng cũng cố ý kêu to: "Ôi, ôi, tiểu lão đầu, ngài còn biết trở về sao? Nếu con không phái hai hộ vệ đi theo ngài, thì sợ là người nào đó đã bị tiểu lão thái thái bắt cóc đi mất rồi, không còn nhớ rõ đường quay về Phúc Lai thôn này đâu nhỉ?"Hồng thị liên tục gật đầu, tiểu khuê nữ nhà nàng ta thật sự là kiếp trước đã tu luyện nên mới gặp được cơ duyên, trước kia nàng ta thường hay dặn dò nó đừng cho người khác biết chính mình có sức mạnh, sức ăn lớn, sợ sau này khó gả đi ra ngoài, không ngờ tới sau khi biết thần y thì chẳng những nàng không kì thị khuê nữ, mà còn khích lệ bản lĩnh này của Yến Tử, nói rằng muốn cho nó luyện võ, sau này trở thành một người có ích.
Tất cả mọi chuyện đều bàn giao xong xuôi, nhóm người Mạnh Thanh La mới quay về nhà.
"A La, các ngươi đã trở lại!" Vừa vào sân, Mạnh Thanh La đã đụng phải đại tẩu tiểu Phan thị: "A, đúng rồi, A La, sư phụ của muội Tiết lão gia tử đã trở lại, hiện giờ đang ở trong dược phòng mày mò mấy phương thuốc kìa!"
"Ôi, tiểu lão đầu thúi còn biết trở về à!" Mạnh Thanh La bĩu môi nhưng trong lòng nghe nói sư phụ đã trở lại thật sự vô cùng vui vẻ, hiện tại cũng an tâm hơn, không còn lo lắng cho sự an nguy của ông ấy nữa.Tiết lão nhân nói xong, còn liếc mắt xem thường Mạnh Thanh La một cái.
Mạnh Thanh La: "..."
Ôi ôi, tiểu lão đầu, thật hay ghê, dám chỉ cây dâu mắng cây hòe nữa kìa.