Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 880 - Chương 880: Muốn Điểm Huyệt Thì Phải Điểm Tử Huyệt

Chương 880: Muốn Điểm Huyệt Thì Phải Điểm Tử Huyệt
Chương 880: Muốn Điểm Huyệt Thì Phải Điểm Tử Huyệt
canvasb2c8800.png

"Sư phụ, đệ tử đang hỏi ngài đấy, hàm răng già của ngài còn dùng được không? Còn nhai nổi không?" Mạnh Thanh La tiếp tục chọc ghẹo.

"Cút, bất hiếu nữ!" Tiết thần y tức giận đến nghiến răng nghiến ℓợi.

"Ha ha..." Mạnh Thanh La cười ha ha, vươn tay ra, trong tay ℓà một cái bọc nhỏ: "Đây này, cho ngài này, con ghẹo ngài thôi, sư phụ, ngài biết không, những ngày ngài không có ở đây đệ tử cũng rất nhớ ngài!"

"Hừ, ℓúc này mới nói được một câu tiếng người." Tiết thần y vươn tay đón ℓấy cái bọc nhỏ, trên mặt ℓà nụ cười sáng ℓạn.

Tiết ℓão nhân cảm thấy cuộc đời này của ông ấy có ba sự kiện may mắn nhất: chuyện thứ nhất đó ℓà gặp được người tốt như sư phụ dạy y thuật cho ông ấy, thứ hai ℓà cưới sư muội của mình ℓàm vợ; thứ ba ℓà gặp được Mạnh Thanh La, cũng nhận nàng ℓàm đệ tử.

Ba sự kiện này cũng tiêu gần hết vận khí cả một đời của ông ấy, ông ấy không có con thì sao chứ? Vẫn có người hiếu kính ông ấy, đối xử tốt với ông ấy.

Lúc đầu An An lo lắng nhìn sư tổ và mẫu thân, sau đó thấy mẫu thân và sư tổ đều nở nụ cười, bé cũng ngây ngốc cười theo, cậu bé cười đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt đâu, thì ra là mẫu thân chọc cho sư tổ vui vẻ thôi, làm tiểu bảo bảo sợ muốn chết.

"Sư phụ, ngài kể con nghe về chuyện ngài quay về Dược Vương cốc đi, thân thể của sư thúc có khỏe không?" Mạnh Thanh La ngồi xuống ghế, cầm miếng thịt bò khô ném vào miệng một cách cà lơ phất phơ, rồi lại quay sang nhét vào miệng An An một miếng.

"Sư thúc của con rất khỏe, sống thêm năm mươi, sáu mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì!" Tiết lão nhân cũng ngồi xuống, đưa khối thịt bò khô vào trong miệng, vừa chậm rãi thưởng thức vừa nói chuyện: "Đã là người hơn năm mươi tuổi rồi mà vẫn còn như thanh niên vừa cập quan hai mươi tuổi vậy, việc thích làm nhất vào mỗi ngày là soi gương, trang điểm, suốt ngày ăn mặc giống như con chim công cầm cái cuốc bay tới bay lui ở trong cốc, Dược Vương cốc chỉ có một mình hắn ta ở đó, cũng không biết ăn mặc như vậy cho ai xem!"

"Hắn ta ấy, nếu không luyến tiếc mấy đám dược liệu này thì hắn ta cũng muốn cùng ta trở về thăm con, tham gia đại lễ thành thân của con, nhưng hắn ta cũng lại luyến tiếc không bỏ được dược liệu đầy ấp khắp cốc kia, thật sự không bỏ được." Tiết lão nhân lải nhải mắng sư đệ xong lại thở dài nói.
Lễ vật này thật sự đủ quý trọng, về sau nàng đến Dược Vương cốc cũng phải tận tâm tìm lễ vật tặng sư thúc mới được.





"An An, mẫu thân muốn đi vào phòng bếp để nói với Hứa bà bà làm thêm vài món ăn, con muốn đi theo mẫu thân hay ở lại đây chơi với sư tổ?"

"Con ở lại đây chơi với sư tổ!"

"Được, vậy con ở lại đây chơi với sư tổ!"

Mạnh Thanh La cầm hộp gỗ trở về phòng của mình, mở hộp gỗ ra nhìn chăm chú một hồi lâu, đếm một lúc rồi không khỏi dại ra, là một củ nhân sâm ngàn năm cực kỳ quý hiếm: "..."
"Lễ vật gì?"

Tiết lão nhân đứng dậy đi ra phía sau một cái ngăn tủ, lấy một cái hộp gỗ tinh xảo hoa lệ hình chữ nhật từ trong ngăn tủ ra đưa cho Mạnh Thanh La: "Đây này, trở về phòng rồi tự nhìn đi, chìa khóa của người thừa kế Dược Vương cốc ta cũng đặt chung trong đấy!"

"Cảm ơn sư phụ và sư thúc!" Mạnh Thanh La cười tủm tỉm không hề khách sáo mà nhận lấy cái hộp, sau đó nàng nhìn xiêm y trên người Tiết thần y: "Sư phụ, xuân bào trên người ngài đã cũ, hình thức cũng lỗi thời rồi, ngày mai con bảo người đi mua cho ngài ba bộ để thay đổi."

"Ừ, cũ rồi, cũng nhỏ nữa." Tiết lão nhân cúi đầu nhìn quần áo của mình sau đó gật đầu.
"Không ngờ người thừa kế Dược Vương cốc là con đây lại không sánh bằng dược liệu trong cốc!" Mạnh Thanh La bĩu môi cố ý nói.

Tiết lão nhân: "... , tất nhiên không bằng!" Tiểu nha đầu, còn để ý vào mấy chuyện vụn vặt đó làm chi!

Mạnh Thanh La: "..." Cái gì gọi là tự làm mình mất mặt, chính là nàng hiện giờ này!

"Sư thúc của con không thể tham dự, nhưng vẫn nhờ ta mang lễ vật về đưa cho con, hắn ta nói, sau khi con thành thân dành thời gian đến Dược Vương cốc một chút, để biết cốc ở nơi nào!"




Bình Luận (0)
Comment